Nhà thơ Vương Tâm.
Tôi không hình dung được anh ngồi làm thơ thế nào, đầu óc u mê ra sao, bình thản hay lo lắng ra sao. Tôi cũng không muốn nói nhiều về thơ anh. Vì thơ anh là con người anh, là cách sống của anh.
Cứ tiếp xúc với anh là được đọc lớp thơ của anh. Nó không rơi vào sự đổi mới khó hiểu, gây khó hiểu cho người đọc. Và có lẽ, lúc ông ngồi làm thơ là lúc hứng thú nhất, đau đớn nhất, sung sướng nhất và tự do nhất. Vương Tâm đã về hưu nhưng sức thì không, nhiệt huyết với thơ vẫn căng tràn và thơ vẫn tuôn trào mỗi ngày. Vương Tâm làm thơ nhiều, hơn hai phần ba là thơ tình. Không phải loại thơ tình tán gái, cũng không phải loại quá u sầu, não nề. Những vần thơ ấy, với nỗi buồn như gió, nỗi nhớ như bão, đủ sức lôi kéo trái tim người đọc bằng cái se se đầu mùa, tiếng xào xạc của lá và vị ngọt của nụ hôn. Vương Tâm đã từng khóc trong thơ, tiếng khóc ấy rải rác như những giọt tinh thể thơ rơi vào tâm hồn của một mối tình non trẻ nào đó mà chỉ anh và những người tri kỷ mới hiểu. Anh ấy đã từng có một Bài hát lãng mạn cho tuổi đôi mươi – một tập thơ đầy đủ của chủ thể sáng tạo, sống lại tuổi trẻ của mình và sống lại những nàng thơ của một thời. Tập thơ khiến người mến mộ ông cảm thấy được chia sẻ, tất nhiên ông cũng nhận được nhiều cuộc điện thoại từ nhiều miền đất nước.
Di sản thơ văn của Vương Tâm rất nhiều và phong phú. Nếu có người hỏi, vì sao Vương Tâm làm được nhiều thơ như vậy mà không biết chán, thì câu trả lời chắc chắn là: hạt giống thơ anh gieo nơi màu mỡ nên gặt hái bội thu. . Tháng 8 năm 2009, Vương Tâm có bài hát dài cầu mùa thu, cũng được xây nên từ những nhịp cầu yêu thương xưa và nay. Nhịp cầu của tình ta và khát vọng chung của đất nước. cầu mùa thu gồm 19 chương, cũng là 19 nhịp cầu Long Biên, mỗi chương là một sự kiện lịch sử của quân và dân Thủ đô từ năm 1945 đến nay. Nhưng không chỉ có vậy, nhịp cầu của đất nước và hồn thơ Vương Tâm sẽ không bị giới hạn bởi 19 nhịp đập, mà sẽ tiếp nối mãi mãi, như tình yêu của Vương Tâm không bao giờ dứt. Tôi có cảm giác, ở Vương Tâm, có một chàng trai rất đam mê ẩn mình trong bóng tối và nhiệm vụ của anh ta chỉ là làm thơ mỗi ngày. Còn nhà thơ tình chân chính Vương Tâm thì suốt đời sống lãng mạn, yêu người, yêu thiên nhiên và rất thánh thiện. Vì thế, vì thơ, Vương Tâm không chỉ nhận được những mùa thơ bội thu, mà còn nhận được những mùa trẻ tươi đẹp và một bản hợp âm tuyệt vời của tình bạn vang vọng. Họ đến với anh chân thành, như anh đến với thơ.
Rồi ông cũng viết truyện ngắn và tiểu thuyết, như thể văn chương tiềm ẩn trong ông còn rất nhiều, đủ cho nhiều lĩnh vực khác, và nếu có thời gian, sẽ được chủ nhân sử dụng. sử dụng hết. Hơn bốn mươi danh hiệu không phải là phong phú, nhưng chúng có ý nghĩa đối với rất nhiều người. Đầu năm 2023, nhà thơ Vương Tâm in hai tập sách Tôi vẫn thích ngày xưa Và Lạ quá, đam mê (Nxb Văn học). Nhiều giải thưởng báo chí đến với anh như một sự khích lệ đáng khen ngợi. Đặc biệt trong cuộc thi phóng sự và viết về Hà Nội nhân Đại lễ 1000 năm Thăng Long Hà Nội, anh đã được một tờ báo Hà Nội trao giải Nhất năm 2010. Đó là kết quả của những chuyến đi và những bài viết của anh. tờ báo ra đời. Chưa kể ở các lĩnh vực khác, trước đó anh cũng từng đoạt những giải thưởng cao như: Giải A về thơ tình báo Nghệ thuật (2006-2007); Giải Nhì Truyện Ngắn Báo người hà nội tổ chức năm 2006; Giải ba truyện ngắn 1200 chữ của báo tuổi trẻ thành phố hồ chí minh2008. Và gần đây nhất là giải ba truyện ngắn chất kết dính trong cuộc thi viết về hình ảnh người chiến sĩ công an nhân dân (năm 2022).
Nhiều bạn đọc đến với anh, những buổi giao lưu trên truyền hình là kết quả lao động nghệ thuật nghiêm túc, không mệt mỏi. Những bài viết tâm huyết, những lời mời viết bài là kết quả của một thời gian dài làm tờ báo uy tín và càng chứng tỏ sức sống của ông đối với tờ báo vẫn còn dồi dào. Tôi và ông thường có những chuyến du lịch của hai người. Những chuyến đi đôi khi chỉ để tìm hiểu về một vùng đất, viết một bài báo nhỏ, thậm chí chỉ để chịu nắng chịu cát cho thấm vào nhịp sống. Anh ấy nhanh nhẹn và tôi còn trẻ. Anh ấy chỉ nói với tôi và tôi lắng nghe. Những chuyến đi tuy không mang lại lợi nhuận trước mắt nhưng cũng là những viên gạch cho tòa tháp nơi nhà văn ở. Vương Tâm ham du lịch đến nỗi, tôi vừa “à” một câu, anh liền hỏi lại: “Đồng chí có chỉ thị gì?”. Vương Tam nhanh chóng sắp xếp công việc không quá nặng nhọc của một người đã về hưu, để anh ấy chịu… vất vả cùng tôi. Cái tạng của anh là thế và anh thích như thế. Đi chơi với những người trẻ tuổi để cảm thấy trẻ hơn. Anh ấy đã đi với nhiều người trước khi anh ấy đi với tôi. Khi còn trẻ, ông đã cố gắng đi bộ, bây giờ ông đã già, ông vẫn đi bộ một cách khó khăn. Anh vẫn duy trì thói quen đó đều đặn. Cứ như thể không thể đi được vậy. Như thể ông đi “bắt mạch” cuộc đời này như thể đã có lần ông “bắt mạch” thời tiết. Trong những chuyến đi đó, thỉnh thoảng anh gặp một bóng hình đẹp nào đó, ở một vùng rừng núi nào đó, rồi lại mơ mộng và làm thơ. Còn một câu chuyện khác, nhiều người nói đùa: “Vương Tam sát gái”. Bởi đâu đâu cũng thấy các cô gái trẻ đổ xô đến bên anh. Có lần, ngay cả cô bán báo trước cổng trụ sở Báo Nhân dân cũng nhìn anh và nói như vậy. Tôi hỏi anh có đúng không? Vương Tam chỉ cười. Vậy mới đúng, họ nói không sai. Hỏi cách sát gái, hắn miễn cưỡng nói: “Bí quyết của tôi là im lặng, không làm gì để các cô gái không sợ”. Thì ra, nhà thơ của chúng ta có tiếng nhưng không có miếng.
Sống ở đời, mỗi người đều hướng đến một điều gì đó, ở một giai đoạn nào đó để chinh phục và theo đuổi. Với Vương Tâm, ông chỉ đơn giản là đuổi theo những vần thơ, những cảm xúc dâng trào, những con chữ tưởng như còn ẩn khuất đâu đó trong cuộc đời này, để làm phong phú thêm gia tài thơ của mình. Giờ đã giải nghệ, ông sống thanh thản như những trò chơi. Đó là thơ và chơi ấm áp. Đồ chơi ấm áp giúp anh ấy thư giãn và kết bạn nhiều hơn. Những chiếc ấm có thể đã cũ, có thể mới ra lò được vài ngày, nhưng khi đến tay Vương Tâm, chúng được anh sắp xếp ngăn nắp trong căn nhà không mấy rộng rãi. Nhưng chúng thực sự trở nên có hồn. Với những bộ ấm không chỉ tốn thời gian chăm sóc mà còn tốn rất nhiều thời gian để sưu tầm. Ấm thường đi đôi với trà. Trà ngon không chỉ bởi bộ ấm chén sạch đẹp mà còn bởi nó chứa đựng những giá trị văn hóa. Tuyển tập thơ được ông chia thành nhiều bộ như: Chu Đậu, Bát Tràng, Phù Lãng, Bình Dương, Thanh Hà, Bàu Trúc, Hương Canh, Quảng Ninh, Trung Quốc… Tất cả đều chất chứa tâm tư. máu của một thi sĩ, lãng mạn và yêu đời. Vừa nghe nói có loại ấm cổ, anh đã bỏ công tìm mua. Và giờ đây, khi tôi ngồi viết về ông, có thể ông đang lang thang trong một lò gốm nào đó, nói chuyện với những người sành gốm để tìm “dấu vết” của những chiếc ấm ông chưa có trong tay. bộ sưu tập. Nhưng còn nữa, anh đang ngồi ở nhà, bật nhạc cổ điển, pha một ấm trà để thưởng thức, đồng thời ngắm nghía những chiếc bình quý của mình.
Với Vương Tâm, anh ấy coi tôi như một đứa trẻ, như một học trò. Tôi không quan tâm anh ấy coi tôi là gì, chỉ biết những gì dành cho anh ấy là một sự tôn trọng. Anh cũng không có thời gian để tìm hiểu xem tôi nhìn nhận anh như thế nào, người khác nghĩ gì về anh. Anh chỉ biết mình hãy sống hết mình, sống sâu sắc một cách hồn nhiên trong mọi mối quan hệ. Sâu sắc như anh từng làm quà tặng thời gian, sâu sắc như anh cháy hết mình vì lãng mạn tuổi đôi mươi, như anh từng tung xúc xắc mặt người… Từng khoảng thời gian ấy em biết anh cười hiền, như nụ cười anh ấy vẫn tặng cho người thân và bạn bè của mình.
Những lời lan man về ông tôi ngồi viết quá ít so với những gì ông có. Vì đứng trước anh, tôi thấy mình đứng trước một ngôi nhà lớn và chỉ có thể nhìn thấy phía trước. Còn rất nhiều điều tôi muốn biết về anh ấy. Nhưng tôi không muốn kiến thức đó mơ hồ. Tôi không thể dùng trí tưởng tượng mơ hồ của một nhà thơ để đoán về một nhà thơ cũng có những lúc mơ hồ. Vương Tâm với tất cả những gì anh đã sống, tôi dám khẳng định rằng anh không phải là một ẩn sĩ, cũng không phải là một người đánh chuông, nói với mọi người rằng anh là một nhà thơ. Mọi thứ đều đơn giản đối với anh ấy. Hắn đời này cũng không quên, càng không muốn bị tuổi tác hạn chế. Anh luôn muốn sống như một thanh niên với tất cả sự trẻ trung cần thiết. Và không cần cố gắng, phong cách của anh ấy đã trẻ trung rồi. Điều này được phản ánh trong thơ, ví dụ:Tình là tình tuôn tràn / Tình như thác đổ tiếng kêu đời / Tình là tiếng trống mừng vui / Vỗ nhanh theo nhịp hoài niệm“. Có bạn trẻ nào định nghĩa tình yêu như thế, có bạn trẻ nào dám yêu như đã từng yêu? Vương Tâm làm thơ không cần nói nhiều, cũng như trong tình yêu không cần nói nhiều. Sự chăm sóc của anh đã thay đổi tất cả, và cứ thế, anh nhận được những gì anh thấy ý nghĩa, tốt đẹp, bằng sự hài lòng của chính anh, suy nghĩ của chính anh.
Trái tim tôi có thể nghĩ đến sự cống hiến nào? Tôi không biết, đó là quyền của mọi người. Nhưng với tôi, Vương Tâm đã dành cho tôi, những người thân, bạn bè của anh ấy những nụ cười hình trái tim. Sự giản dị và chân thành của anh không thể giấu sau nụ cười đó. Và tôi muốn trao cho anh những nụ cười như thế.
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Nhà thơ và những chuyến đi… làm báo… – Tác giả: Nguyễn Văn Học” state=”close”]
Nhà thơ và những chuyến đi… làm báo… – Tác giả: Nguyễn Văn Học
Hình Ảnh về: Nhà thơ và những chuyến đi… làm báo… – Tác giả: Nguyễn Văn Học
Video về: Nhà thơ và những chuyến đi… làm báo… – Tác giả: Nguyễn Văn Học
Wiki về Nhà thơ và những chuyến đi… làm báo… – Tác giả: Nguyễn Văn Học
Nhà thơ Vương Tâm. Tôi không hình dung được anh ngồi làm thơ thế nào, đầu óc u mê ra sao, bình thản hay lo lắng ra sao. Tôi cũng không muốn nói nhiều về thơ anh. Vì thơ anh là con người anh, là cách sống của anh. Cứ tiếp xúc với anh là được đọc lớp thơ của anh. Nó không rơi vào sự đổi mới khó hiểu, gây khó hiểu cho người đọc. Và có lẽ, lúc ông ngồi làm thơ là lúc hứng thú nhất, đau đớn nhất, sung sướng nhất và tự do nhất. Vương Tâm đã về hưu nhưng sức thì không, nhiệt huyết với thơ vẫn căng tràn và thơ vẫn tuôn trào mỗi ngày. Vương Tâm làm thơ nhiều, hơn hai phần ba là thơ tình. Không phải loại thơ tình tán gái, cũng không phải loại quá u sầu, não nề. Những vần thơ ấy, với nỗi buồn như gió, nỗi nhớ như bão, đủ sức lôi kéo trái tim người đọc bằng cái se se đầu mùa, tiếng xào xạc của lá và vị ngọt của nụ hôn. Vương Tâm đã từng khóc trong thơ, tiếng khóc ấy rải rác như những giọt tinh thể thơ rơi vào tâm hồn của một mối tình non trẻ nào đó mà chỉ anh và những người tri kỷ mới hiểu. Anh ấy đã từng có một Bài hát lãng mạn cho tuổi đôi mươi – một tập thơ đầy đủ của chủ thể sáng tạo, sống lại tuổi trẻ của mình và sống lại những nàng thơ của một thời. Tập thơ khiến người mến mộ ông cảm thấy được chia sẻ, tất nhiên ông cũng nhận được nhiều cuộc điện thoại từ nhiều miền đất nước. Di sản thơ văn của Vương Tâm rất nhiều và phong phú. Nếu có người hỏi, vì sao Vương Tâm làm được nhiều thơ như vậy mà không biết chán, thì câu trả lời chắc chắn là: hạt giống thơ anh gieo nơi màu mỡ nên gặt hái bội thu. . Tháng 8 năm 2009, Vương Tâm có bài hát dài cầu mùa thu, cũng được xây nên từ những nhịp cầu yêu thương xưa và nay. Nhịp cầu của tình ta và khát vọng chung của đất nước. cầu mùa thu gồm 19 chương, cũng là 19 nhịp cầu Long Biên, mỗi chương là một sự kiện lịch sử của quân và dân Thủ đô từ năm 1945 đến nay. Nhưng không chỉ có vậy, nhịp cầu của đất nước và hồn thơ Vương Tâm sẽ không bị giới hạn bởi 19 nhịp đập, mà sẽ tiếp nối mãi mãi, như tình yêu của Vương Tâm không bao giờ dứt. Tôi có cảm giác, ở Vương Tâm, có một chàng trai rất đam mê ẩn mình trong bóng tối và nhiệm vụ của anh ta chỉ là làm thơ mỗi ngày. Còn nhà thơ tình chân chính Vương Tâm thì suốt đời sống lãng mạn, yêu người, yêu thiên nhiên và rất thánh thiện. Vì thế, vì thơ, Vương Tâm không chỉ nhận được những mùa thơ bội thu, mà còn nhận được những mùa trẻ tươi đẹp và một bản hợp âm tuyệt vời của tình bạn vang vọng. Họ đến với anh chân thành, như anh đến với thơ. Rồi ông cũng viết truyện ngắn và tiểu thuyết, như thể văn chương tiềm ẩn trong ông còn rất nhiều, đủ cho nhiều lĩnh vực khác, và nếu có thời gian, sẽ được chủ nhân sử dụng. sử dụng hết. Hơn bốn mươi danh hiệu không phải là phong phú, nhưng chúng có ý nghĩa đối với rất nhiều người. Đầu năm 2023, nhà thơ Vương Tâm in hai tập sách Tôi vẫn thích ngày xưa Và Lạ quá, đam mê (Nxb Văn học). Nhiều giải thưởng báo chí đến với anh như một sự khích lệ đáng khen ngợi. Đặc biệt trong cuộc thi phóng sự và viết về Hà Nội nhân Đại lễ 1000 năm Thăng Long Hà Nội, anh đã được một tờ báo Hà Nội trao giải Nhất năm 2010. Đó là kết quả của những chuyến đi và những bài viết của anh. tờ báo ra đời. Chưa kể ở các lĩnh vực khác, trước đó anh cũng từng đoạt những giải thưởng cao như: Giải A về thơ tình báo Nghệ thuật (2006-2007); Giải Nhì Truyện Ngắn Báo người hà nội tổ chức năm 2006; Giải ba truyện ngắn 1200 chữ của báo tuổi trẻ thành phố hồ chí minh2008. Và gần đây nhất là giải ba truyện ngắn chất kết dính trong cuộc thi viết về hình ảnh người chiến sĩ công an nhân dân (năm 2022). Nhiều bạn đọc đến với anh, những buổi giao lưu trên truyền hình là kết quả lao động nghệ thuật nghiêm túc, không mệt mỏi. Những bài viết tâm huyết, những lời mời viết bài là kết quả của một thời gian dài làm tờ báo uy tín và càng chứng tỏ sức sống của ông đối với tờ báo vẫn còn dồi dào. Tôi và ông thường có những chuyến du lịch của hai người. Những chuyến đi đôi khi chỉ để tìm hiểu về một vùng đất, viết một bài báo nhỏ, thậm chí chỉ để chịu nắng chịu cát cho thấm vào nhịp sống. Anh ấy nhanh nhẹn và tôi còn trẻ. Anh ấy chỉ nói với tôi và tôi lắng nghe. Những chuyến đi tuy không mang lại lợi nhuận trước mắt nhưng cũng là những viên gạch cho tòa tháp nơi nhà văn ở. Vương Tâm ham du lịch đến nỗi, tôi vừa “à” một câu, anh liền hỏi lại: “Đồng chí có chỉ thị gì?”. Vương Tam nhanh chóng sắp xếp công việc không quá nặng nhọc của một người đã về hưu, để anh ấy chịu… vất vả cùng tôi. Cái tạng của anh là thế và anh thích như thế. Đi chơi với những người trẻ tuổi để cảm thấy trẻ hơn. Anh ấy đã đi với nhiều người trước khi anh ấy đi với tôi. Khi còn trẻ, ông đã cố gắng đi bộ, bây giờ ông đã già, ông vẫn đi bộ một cách khó khăn. Anh vẫn duy trì thói quen đó đều đặn. Cứ như thể không thể đi được vậy. Như thể ông đi “bắt mạch” cuộc đời này như thể đã có lần ông “bắt mạch” thời tiết. Trong những chuyến đi đó, thỉnh thoảng anh gặp một bóng hình đẹp nào đó, ở một vùng rừng núi nào đó, rồi lại mơ mộng và làm thơ. Còn một câu chuyện khác, nhiều người nói đùa: “Vương Tam sát gái”. Bởi đâu đâu cũng thấy các cô gái trẻ đổ xô đến bên anh. Có lần, ngay cả cô bán báo trước cổng trụ sở Báo Nhân dân cũng nhìn anh và nói như vậy. Tôi hỏi anh có đúng không? Vương Tam chỉ cười. Vậy mới đúng, họ nói không sai. Hỏi cách sát gái, hắn miễn cưỡng nói: “Bí quyết của tôi là im lặng, không làm gì để các cô gái không sợ”. Thì ra, nhà thơ của chúng ta có tiếng nhưng không có miếng. Sống ở đời, mỗi người đều hướng đến một điều gì đó, ở một giai đoạn nào đó để chinh phục và theo đuổi. Với Vương Tâm, ông chỉ đơn giản là đuổi theo những vần thơ, những cảm xúc dâng trào, những con chữ tưởng như còn ẩn khuất đâu đó trong cuộc đời này, để làm phong phú thêm gia tài thơ của mình. Giờ đã giải nghệ, ông sống thanh thản như những trò chơi. Đó là thơ và chơi ấm áp. Đồ chơi ấm áp giúp anh ấy thư giãn và kết bạn nhiều hơn. Những chiếc ấm có thể đã cũ, có thể mới ra lò được vài ngày, nhưng khi đến tay Vương Tâm, chúng được anh sắp xếp ngăn nắp trong căn nhà không mấy rộng rãi. Nhưng chúng thực sự trở nên có hồn. Với những bộ ấm không chỉ tốn thời gian chăm sóc mà còn tốn rất nhiều thời gian để sưu tầm. Ấm thường đi đôi với trà. Trà ngon không chỉ bởi bộ ấm chén sạch đẹp mà còn bởi nó chứa đựng những giá trị văn hóa. Tuyển tập thơ được ông chia thành nhiều bộ như: Chu Đậu, Bát Tràng, Phù Lãng, Bình Dương, Thanh Hà, Bàu Trúc, Hương Canh, Quảng Ninh, Trung Quốc... Tất cả đều chất chứa tâm tư. máu của một thi sĩ, lãng mạn và yêu đời. Vừa nghe nói có loại ấm cổ, anh đã bỏ công tìm mua. Và giờ đây, khi tôi ngồi viết về ông, có thể ông đang lang thang trong một lò gốm nào đó, nói chuyện với những người sành gốm để tìm “dấu vết” của những chiếc ấm ông chưa có trong tay. bộ sưu tập. Nhưng còn nữa, anh đang ngồi ở nhà, bật nhạc cổ điển, pha một ấm trà để thưởng thức, đồng thời ngắm nghía những chiếc bình quý của mình. Với Vương Tâm, anh ấy coi tôi như một đứa trẻ, như một học trò. Tôi không quan tâm anh ấy coi tôi là gì, chỉ biết những gì dành cho anh ấy là một sự tôn trọng. Anh cũng không có thời gian để tìm hiểu xem tôi nhìn nhận anh như thế nào, người khác nghĩ gì về anh. Anh chỉ biết mình hãy sống hết mình, sống sâu sắc một cách hồn nhiên trong mọi mối quan hệ. Sâu sắc như anh từng làm quà tặng thời gian, sâu sắc như anh cháy hết mình vì lãng mạn tuổi đôi mươi, như anh từng tung xúc xắc mặt người… Từng khoảng thời gian ấy em biết anh cười hiền, như nụ cười anh ấy vẫn tặng cho người thân và bạn bè của mình. Những lời lan man về ông tôi ngồi viết quá ít so với những gì ông có. Vì đứng trước anh, tôi thấy mình đứng trước một ngôi nhà lớn và chỉ có thể nhìn thấy phía trước. Còn rất nhiều điều tôi muốn biết về anh ấy. Nhưng tôi không muốn kiến thức đó mơ hồ. Tôi không thể dùng trí tưởng tượng mơ hồ của một nhà thơ để đoán về một nhà thơ cũng có những lúc mơ hồ. Vương Tâm với tất cả những gì anh đã sống, tôi dám khẳng định rằng anh không phải là một ẩn sĩ, cũng không phải là một người đánh chuông, nói với mọi người rằng anh là một nhà thơ. Mọi thứ đều đơn giản đối với anh ấy. Hắn đời này cũng không quên, càng không muốn bị tuổi tác hạn chế. Anh luôn muốn sống như một thanh niên với tất cả sự trẻ trung cần thiết. Và không cần cố gắng, phong cách của anh ấy đã trẻ trung rồi. Điều này được phản ánh trong thơ, ví dụ:Tình là tình tuôn tràn / Tình như thác đổ tiếng kêu đời / Tình là tiếng trống mừng vui / Vỗ nhanh theo nhịp hoài niệm". Có bạn trẻ nào định nghĩa tình yêu như thế, có bạn trẻ nào dám yêu như đã từng yêu? Vương Tâm làm thơ không cần nói nhiều, cũng như trong tình yêu không cần nói nhiều. Sự chăm sóc của anh đã thay đổi tất cả, và cứ thế, anh nhận được những gì anh thấy ý nghĩa, tốt đẹp, bằng sự hài lòng của chính anh, suy nghĩ của chính anh. Trái tim tôi có thể nghĩ đến sự cống hiến nào? Tôi không biết, đó là quyền của mọi người. Nhưng với tôi, Vương Tâm đã dành cho tôi, những người thân, bạn bè của anh ấy những nụ cười hình trái tim. Sự giản dị và chân thành của anh không thể giấu sau nụ cười đó. Và tôi muốn trao cho anh những nụ cười như thế. Nhà thơ và những chuyến đi… làm báo… – Tác giả: Nguyễn Văn Học -
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” 585″ class=”entry-thumb td-modal-image” src=”https://vansudia.net/wp-content/uploads/2023/06/Nha-tho-Vuong-Tam-min.jpg” sizes=”(max-width: 585px) 100vw, 585px” alt=”Thi nhân và du ký… báo chí… – Tác giả: Nguyễn Văn Học” title=”Thi nhân và du ký… báo chí… – Tác giả: Nguyễn Văn Học”> Nhà thơ Vương Tâm.
Tôi không hình dung được anh ngồi làm thơ thế nào, đầu óc u mê ra sao, bình thản hay lo lắng ra sao. Tôi cũng không muốn nói nhiều về thơ anh. Vì thơ anh là con người anh, là cách sống của anh.
Cứ tiếp xúc với anh là được đọc lớp thơ của anh. Nó không rơi vào sự đổi mới khó hiểu, gây khó hiểu cho người đọc. Và có lẽ, lúc ông ngồi làm thơ là lúc hứng thú nhất, đau đớn nhất, sung sướng nhất và tự do nhất. Vương Tâm đã về hưu nhưng sức thì không, nhiệt huyết với thơ vẫn căng tràn và thơ vẫn tuôn trào mỗi ngày. Vương Tâm làm thơ nhiều, hơn hai phần ba là thơ tình. Không phải loại thơ tình tán gái, cũng không phải loại quá u sầu, não nề. Những vần thơ ấy, với nỗi buồn như gió, nỗi nhớ như bão, đủ sức lôi kéo trái tim người đọc bằng cái se se đầu mùa, tiếng xào xạc của lá và vị ngọt của nụ hôn. Vương Tâm đã từng khóc trong thơ, tiếng khóc ấy rải rác như những giọt tinh thể thơ rơi vào tâm hồn của một mối tình non trẻ nào đó mà chỉ anh và những người tri kỷ mới hiểu. Anh ấy đã từng có một Bài hát lãng mạn cho tuổi đôi mươi – một tập thơ đầy đủ của chủ thể sáng tạo, sống lại tuổi trẻ của mình và sống lại những nàng thơ của một thời. Tập thơ khiến người mến mộ ông cảm thấy được chia sẻ, tất nhiên ông cũng nhận được nhiều cuộc điện thoại từ nhiều miền đất nước.
Di sản thơ văn của Vương Tâm rất nhiều và phong phú. Nếu có người hỏi, vì sao Vương Tâm làm được nhiều thơ như vậy mà không biết chán, thì câu trả lời chắc chắn là: hạt giống thơ anh gieo nơi màu mỡ nên gặt hái bội thu. . Tháng 8 năm 2009, Vương Tâm có bài hát dài cầu mùa thu, cũng được xây nên từ những nhịp cầu yêu thương xưa và nay. Nhịp cầu của tình ta và khát vọng chung của đất nước. cầu mùa thu gồm 19 chương, cũng là 19 nhịp cầu Long Biên, mỗi chương là một sự kiện lịch sử của quân và dân Thủ đô từ năm 1945 đến nay. Nhưng không chỉ có vậy, nhịp cầu của đất nước và hồn thơ Vương Tâm sẽ không bị giới hạn bởi 19 nhịp đập, mà sẽ tiếp nối mãi mãi, như tình yêu của Vương Tâm không bao giờ dứt. Tôi có cảm giác, ở Vương Tâm, có một chàng trai rất đam mê ẩn mình trong bóng tối và nhiệm vụ của anh ta chỉ là làm thơ mỗi ngày. Còn nhà thơ tình chân chính Vương Tâm thì suốt đời sống lãng mạn, yêu người, yêu thiên nhiên và rất thánh thiện. Vì thế, vì thơ, Vương Tâm không chỉ nhận được những mùa thơ bội thu, mà còn nhận được những mùa trẻ tươi đẹp và một bản hợp âm tuyệt vời của tình bạn vang vọng. Họ đến với anh chân thành, như anh đến với thơ.
Rồi ông cũng viết truyện ngắn và tiểu thuyết, như thể văn chương tiềm ẩn trong ông còn rất nhiều, đủ cho nhiều lĩnh vực khác, và nếu có thời gian, sẽ được chủ nhân sử dụng. sử dụng hết. Hơn bốn mươi danh hiệu không phải là phong phú, nhưng chúng có ý nghĩa đối với rất nhiều người. Đầu năm 2023, nhà thơ Vương Tâm in hai tập sách Tôi vẫn thích ngày xưa Và Lạ quá, đam mê (Nxb Văn học). Nhiều giải thưởng báo chí đến với anh như một sự khích lệ đáng khen ngợi. Đặc biệt trong cuộc thi phóng sự và viết về Hà Nội nhân Đại lễ 1000 năm Thăng Long Hà Nội, anh đã được một tờ báo Hà Nội trao giải Nhất năm 2010. Đó là kết quả của những chuyến đi và những bài viết của anh. tờ báo ra đời. Chưa kể ở các lĩnh vực khác, trước đó anh cũng từng đoạt những giải thưởng cao như: Giải A về thơ tình báo Nghệ thuật (2006-2007); Giải Nhì Truyện Ngắn Báo người hà nội tổ chức năm 2006; Giải ba truyện ngắn 1200 chữ của báo tuổi trẻ thành phố hồ chí minh2008. Và gần đây nhất là giải ba truyện ngắn chất kết dính trong cuộc thi viết về hình ảnh người chiến sĩ công an nhân dân (năm 2022).
Nhiều bạn đọc đến với anh, những buổi giao lưu trên truyền hình là kết quả lao động nghệ thuật nghiêm túc, không mệt mỏi. Những bài viết tâm huyết, những lời mời viết bài là kết quả của một thời gian dài làm tờ báo uy tín và càng chứng tỏ sức sống của ông đối với tờ báo vẫn còn dồi dào. Tôi và ông thường có những chuyến du lịch của hai người. Những chuyến đi đôi khi chỉ để tìm hiểu về một vùng đất, viết một bài báo nhỏ, thậm chí chỉ để chịu nắng chịu cát cho thấm vào nhịp sống. Anh ấy nhanh nhẹn và tôi còn trẻ. Anh ấy chỉ nói với tôi và tôi lắng nghe. Những chuyến đi tuy không mang lại lợi nhuận trước mắt nhưng cũng là những viên gạch cho tòa tháp nơi nhà văn ở. Vương Tâm ham du lịch đến nỗi, tôi vừa “à” một câu, anh liền hỏi lại: “Đồng chí có chỉ thị gì?”. Vương Tam nhanh chóng sắp xếp công việc không quá nặng nhọc của một người đã về hưu, để anh ấy chịu… vất vả cùng tôi. Cái tạng của anh là thế và anh thích như thế. Đi chơi với những người trẻ tuổi để cảm thấy trẻ hơn. Anh ấy đã đi với nhiều người trước khi anh ấy đi với tôi. Khi còn trẻ, ông đã cố gắng đi bộ, bây giờ ông đã già, ông vẫn đi bộ một cách khó khăn. Anh vẫn duy trì thói quen đó đều đặn. Cứ như thể không thể đi được vậy. Như thể ông đi “bắt mạch” cuộc đời này như thể đã có lần ông “bắt mạch” thời tiết. Trong những chuyến đi đó, thỉnh thoảng anh gặp một bóng hình đẹp nào đó, ở một vùng rừng núi nào đó, rồi lại mơ mộng và làm thơ. Còn một câu chuyện khác, nhiều người nói đùa: “Vương Tam sát gái”. Bởi đâu đâu cũng thấy các cô gái trẻ đổ xô đến bên anh. Có lần, ngay cả cô bán báo trước cổng trụ sở Báo Nhân dân cũng nhìn anh và nói như vậy. Tôi hỏi anh có đúng không? Vương Tam chỉ cười. Vậy mới đúng, họ nói không sai. Hỏi cách sát gái, hắn miễn cưỡng nói: “Bí quyết của tôi là im lặng, không làm gì để các cô gái không sợ”. Thì ra, nhà thơ của chúng ta có tiếng nhưng không có miếng.
Sống ở đời, mỗi người đều hướng đến một điều gì đó, ở một giai đoạn nào đó để chinh phục và theo đuổi. Với Vương Tâm, ông chỉ đơn giản là đuổi theo những vần thơ, những cảm xúc dâng trào, những con chữ tưởng như còn ẩn khuất đâu đó trong cuộc đời này, để làm phong phú thêm gia tài thơ của mình. Giờ đã giải nghệ, ông sống thanh thản như những trò chơi. Đó là thơ và chơi ấm áp. Đồ chơi ấm áp giúp anh ấy thư giãn và kết bạn nhiều hơn. Những chiếc ấm có thể đã cũ, có thể mới ra lò được vài ngày, nhưng khi đến tay Vương Tâm, chúng được anh sắp xếp ngăn nắp trong căn nhà không mấy rộng rãi. Nhưng chúng thực sự trở nên có hồn. Với những bộ ấm không chỉ tốn thời gian chăm sóc mà còn tốn rất nhiều thời gian để sưu tầm. Ấm thường đi đôi với trà. Trà ngon không chỉ bởi bộ ấm chén sạch đẹp mà còn bởi nó chứa đựng những giá trị văn hóa. Tuyển tập thơ được ông chia thành nhiều bộ như: Chu Đậu, Bát Tràng, Phù Lãng, Bình Dương, Thanh Hà, Bàu Trúc, Hương Canh, Quảng Ninh, Trung Quốc… Tất cả đều chất chứa tâm tư. máu của một thi sĩ, lãng mạn và yêu đời. Vừa nghe nói có loại ấm cổ, anh đã bỏ công tìm mua. Và giờ đây, khi tôi ngồi viết về ông, có thể ông đang lang thang trong một lò gốm nào đó, nói chuyện với những người sành gốm để tìm “dấu vết” của những chiếc ấm ông chưa có trong tay. bộ sưu tập. Nhưng còn nữa, anh đang ngồi ở nhà, bật nhạc cổ điển, pha một ấm trà để thưởng thức, đồng thời ngắm nghía những chiếc bình quý của mình.
Với Vương Tâm, anh ấy coi tôi như một đứa trẻ, như một học trò. Tôi không quan tâm anh ấy coi tôi là gì, chỉ biết những gì dành cho anh ấy là một sự tôn trọng. Anh cũng không có thời gian để tìm hiểu xem tôi nhìn nhận anh như thế nào, người khác nghĩ gì về anh. Anh chỉ biết mình hãy sống hết mình, sống sâu sắc một cách hồn nhiên trong mọi mối quan hệ. Sâu sắc như anh từng làm quà tặng thời gian, sâu sắc như anh cháy hết mình vì lãng mạn tuổi đôi mươi, như anh từng tung xúc xắc mặt người… Từng khoảng thời gian ấy em biết anh cười hiền, như nụ cười anh ấy vẫn tặng cho người thân và bạn bè của mình.
Những lời lan man về ông tôi ngồi viết quá ít so với những gì ông có. Vì đứng trước anh, tôi thấy mình đứng trước một ngôi nhà lớn và chỉ có thể nhìn thấy phía trước. Còn rất nhiều điều tôi muốn biết về anh ấy. Nhưng tôi không muốn kiến thức đó mơ hồ. Tôi không thể dùng trí tưởng tượng mơ hồ của một nhà thơ để đoán về một nhà thơ cũng có những lúc mơ hồ. Vương Tâm với tất cả những gì anh đã sống, tôi dám khẳng định rằng anh không phải là một ẩn sĩ, cũng không phải là một người đánh chuông, nói với mọi người rằng anh là một nhà thơ. Mọi thứ đều đơn giản đối với anh ấy. Hắn đời này cũng không quên, càng không muốn bị tuổi tác hạn chế. Anh luôn muốn sống như một thanh niên với tất cả sự trẻ trung cần thiết. Và không cần cố gắng, phong cách của anh ấy đã trẻ trung rồi. Điều này được phản ánh trong thơ, ví dụ:Tình là tình tuôn tràn / Tình như thác đổ tiếng kêu đời / Tình là tiếng trống mừng vui / Vỗ nhanh theo nhịp hoài niệm“. Có bạn trẻ nào định nghĩa tình yêu như thế, có bạn trẻ nào dám yêu như đã từng yêu? Vương Tâm làm thơ không cần nói nhiều, cũng như trong tình yêu không cần nói nhiều. Sự chăm sóc của anh đã thay đổi tất cả, và cứ thế, anh nhận được những gì anh thấy ý nghĩa, tốt đẹp, bằng sự hài lòng của chính anh, suy nghĩ của chính anh.
Trái tim tôi có thể nghĩ đến sự cống hiến nào? Tôi không biết, đó là quyền của mọi người. Nhưng với tôi, Vương Tâm đã dành cho tôi, những người thân, bạn bè của anh ấy những nụ cười hình trái tim. Sự giản dị và chân thành của anh không thể giấu sau nụ cười đó. Và tôi muốn trao cho anh những nụ cười như thế.
[/box]
#Nhà #thơ #và #những #chuyến #đi #làm #báo #Tác #giả #Nguyễn #Văn #Học
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Nhà thơ và những chuyến đi… làm báo… – Tác giả: Nguyễn Văn Học có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Nhà thơ và những chuyến đi… làm báo… – Tác giả: Nguyễn Văn Học bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Chuyên mục: Địa lý
#Nhà #thơ #và #những #chuyến #đi #làm #báo #Tác #giả #Nguyễn #Văn #Học
Trả lời