Tình yêu với những cõi kì bí thiêng liêng riêng từ lâu đã trở thành chân trời mời gọi người cầm bút cày xới mảnh đất đấy. Nhưng, mỗi dấu chân sắp tới đều tự chiêm nghiệm những triết lý mới, đồng thời để lại dấu ấn riêng ở đó. Nếu Xuân Diệu mang tới cho người đọc một tâm hồn thơ sôi nổi, đắm say, thì Xuân Quỳnh lại đắm mình trong sự nữ tính, tâm hồn giàu trực quan tinh tế, có nhẽ vì thế nhưng Sóng vẫn là thi sĩ. Bài thơ đọng lại nhiều xúc cảm trong lòng người đọc. Hãy cũng tìm hiểu qua bài viết về Sóng của TOPLOIgiaI dưới đây:
Nghị luận về bài thơ Sóng (Xuân Quỳnh)
Trước hết, Sóng mở đầu bằng những dòng thơ trình bày sự tương phản, đồng điệu lạ mắt tới từ xúc cảm của thi sĩ:
“Bạo lực và êm dịu
Ồn ĩ và yên tĩnh
Dòng sông ko hiểu tôi
Sóng tìm tới đại dương. “
Nếu quan tâm, chúng ta có thể trông thấy ở hai câu thơ đầu là sự giao thoa của những trạng thái xúc cảm trái ngược nhau, vừa mãnh liệt nhưng cũng rất nhẹ nhõm, ồn ĩ và lặng lẽ. Đó là cái hồn riêng của những con sóng lúc hòa mình vào đại dương, hay còn là vẻ đẹp vừa mềm mại, nữ tính nhưng cũng vừa phong cách của người phụ nữ hiện đại. Nhưng, điểm kết ở hai câu thơ đầu vẫn là hướng về những gì yên bình, yên ả, yên ắng nhất. Đó là sự trình bày tinh tế về nữ tính của Xuân Quỳnh, rằng ko có người phụ nữ nào ko mong tìm được bến bình yên cho con thuyền của lòng mình, có trái tim mến thương ko muốn neo đậu. Tâm hồn tôi ko giông bão. Khát vọng sâu xa đấy, chính là vẻ đẹp của nữ sĩ gửi gắm cụ thể vào bài thơ. Nhưng, khát khao hạnh phúc, khát khao một cuộc sống bình dị, êm đềm, con sóng đấy nhất quyết ko chấp nhận sự sắp xếp, lẻ loi, nó mang trong mình khát vọng mãnh liệt được tìm về giữa đại dương, được hiểu mình, được thấu hiểu. Thực chất. Tìm tới tận cùng, hay tìm ra cội nguồn, ko phải là để lại một mình dòng chảy lẻ loi, nhưng chính con sóng đấy luôn chủ động mong muốn được san sớt, được lắng tai và được đồng điệu. Nhưng sự mới lạ trong cách dùng từ của Xuân Quỳnh một lần nữa khiến người đọc trông thấy rằng sóng trong thơ chị ko còn là sóng phải đợi người nào tới khám phá nhưng tự mình chủ động tìm ra. ống thổi. Điều đó chúng tôi nhận thấy, người phụ nữ hiện đại ko còn ở thế thụ động nhưng chủ động tìm kiếm, chủ động đoạt được, ko còn là tấm lụa đào nương vào tay người sắm, người bán như trong ca dao. .
“Ôi sóng xưa
và ngày hôm sau vẫn vậy
Khát khao tình yêu
Sự hồi phục trong lồng ngực của đứa trẻ ”.
Trong quá khứ, hiện nay và tương lai, trái tim yêu vẫn đập nhanh và tha thiết hướng về bờ bến hạnh phúc, chỉ như con sóng nhẹ nhõm ko bao giờ dứt trên bãi cát để tìm kiếm một điểm tựa cho chính mình. tôi.
“Trước muôn trùng sóng gió
Tôi nghĩ về bạn, tôi
Tôi nghĩ về biển lớn
Sóng dậy từ đâu?
Sóng tính từ lúc gió
Gió tính từ lúc đâu
tôi cũng ko biết
Lúc nào chúng ta yêu nhau? “
Là câu chuyện muốn lý giải, lý giải xuất xứ của tình yêu, nhưng có thể trông thấy rằng ở Sóng Xuân Quỳnh ko sa đà vào những triết lý để phân tích, lý giải một cách triết lý. Điều nhưng Xuân Quỳnh nhấn mạnh và trình bày ở đây là tình yêu là quy luật, có những chân lý riêng, đó là câu chuyện của sự đồng điệu và lắng tai từ hai trái tim mến thương, ko phải là vấn đề khó khắc phục. người ta có thể phân tích rõ ràng và tìm ra câu trả lời chuẩn xác nhất. Bởi vậy, ko chỉ Xuân Quỳnh nhưng biết bao nhà văn dùng vốn văn học, thơ phú của mình để nỗ lực làm sáng tỏ cội nguồn của tình yêu cũng đành bất lực, lắc đầu ngao ngán. Có nhẽ, nếu có lý giải thì đó cũng là xúc cảm dạt dào nhất từ lăng kính chủ quan của người làm thơ đấy. Vì vậy, tình yêu ko chỉ cuồng nhiệt trong xúc cảm, nồng nàn trong xúc cảm mới chỉ là điểm khởi đầu của hành trình, nếu muốn cứ đập mãi những con sóng của trái tim để đồng cảm thì nhu yếu sự đồng cảm, thấu hiểu. hiểu được suy nghĩ, sự hết sạch của hai tâm hồn. Như Xuân Quỳnh đã nói, cô đấy cũng ko biết về xuất xứ của tình yêu, nhưng cô đấy thích sự kỳ diệu và kín đáo nhưng tình yêu mang lại.
“Sóng ở vực sâu
Sóng trên mặt nước
Ôi sóng nhớ bờ
Ngày đêm ko ngủ được
Trái tim tôi nhớ bạn
Ngay cả trong giấc mơ, tôi vẫn thức. “
Nếu sóng vô tận làm nên nhịp biển thì nỗi nhớ tạo nên sức sống của một tâm hồn. Có nhẽ vì vậy nhưng lúc viết về những cung bậc trong tự điển tình yêu, nỗi nhớ đã trở thành đề tài thường xuyên của bất kỳ nhà văn nào. Nhưng ở đây, một lần nữa, ta lại thấy Xuân Quỳnh thả hồn vào từng con sóng, từ đó mang tới những xúc cảm riêng, vô cùng mới mẻ. Nỗi nhớ của nhân vật trữ tình trong làn sóng bao trùm, đoạt được sự vô tận của thời kì và ko gian, xâm chiếm cả toàn cầu vô hạn của tâm hồn, nỗi nhớ cụ thể trong ý thức, nỗi nhớ mơ hồ trong tâm hồn. trong tiềm thức, nỗi nhớ hiện hữu trong từng suy nghĩ và hơi thở. Sự dữ dội, dữ dội của con sóng lòng như đã cuốn theo nhịp thơ, dồn dập theo. Vì vậy, nhịp độ nhưng Xuân Quỳnh tạo ra ở đây ko phải là nhịp độ ngoại cảnh, nhịp độ vô hồn của quy luật thơ cứng nhắc, của những cách sắp xếp vần điệu đơn giản, nhưng là nhịp của trái tim, nhịp của tâm tư. Vong hồn. Vì vậy, thơ Xuân Quỳnh dễ tạo được dư ba trong lòng người đọc.
Tuy nhiên, có thể trông thấy rằng, trạng thái lúc tỉnh lúc mơ ko chỉ là nỗi nhớ, nó còn là những điềm báo khắc khoải của trái tim người phụ nữ luôn khát khao hạnh phúc nhưng đã phải trải qua quá nhiều đắng cay. đau xót thay, trái tim đấy đã bao lần tổn thương, những vết xước đấy đã in sâu cả vào tim nên ngay cả lúc hạnh phúc trong tình yêu, anh vẫn luôn lo sợ. Đó là biểu lộ cho nét đa cảm, trực quan trong hồn thơ Xuân Quỳnh.
Và ở đây, trong Sóng, ta lại thấy một vẻ đẹp khác của người phụ nữ Việt Nam, vẻ đẹp truyền thống đã trở thành bản sắc của tâm hồn, nhưng dưới cách trình bày mới của Xuân Quỳnh, vẻ đẹp truyền thống như bừng lên sức sống. Âm thanh hiện đại:
“Mặc dù về phía Bắc
Ngay cả lúc nó trở lại miền Nam
Mọi nơi tôi nghĩ
Hướng về bạn theo một hướng. ”
Nam Bắc, với cách trình bày Bắc Nam mới là cách Xuân Quỳnh khẳng định mạnh mẽ lòng thủy chung, son sắc ko phai, ko phai, ko mất, ko sót. Đây cũng là nét đẹp tâm hồn của cô. của người phụ nữ truyền thống.
Cuộc đời dài rộng là vậy nhưng những vất vả, khó khăn là điều dễ hiểu, Xuân Quỳnh vẫn ko tránh khỏi những lo lắng, trằn trọc để tin tưởng vào một tương lai tươi sáng hơn:
“Ngoài kia, đại dương
Những con sóng trăm nghìn
Con nào ko vào bờ?
Bất chấp mọi trở ngại
Cuộc đời còn dài lắm
Năm tháng vẫn trôi qua
Như biển dù rộng
Mây vẫn bay
Cuối cùng, hồn thơ đấy, hơn cả khát vọng hạnh phúc và hoài niệm, đó là khát vọng hòa nhập, kết nối về cõi vĩnh hằng:
“Làm thế nào nó có thể được nấu chảy?
Trở thành một trăm con sóng nhỏ
Trong biển lớn tình yêu
Để nghìn năm vẫn vỗ về ”.
Đây là lý do vì sao Sóng là bông hoa lạ trong vườn thơ kháng chiến, vì chủ đề, vì xúc cảm nhưng thi sĩ khai thác, nhưng cuối cùng vẫn là sự đồng cảm, sẻ chia, lồng ghép như một tác phẩm. một, ko phải là tách mình ra để đứng riêng một cõi như thơ Mới đã làm.
Sóng của Xuân Quỳnh như một cỗ xe chở xúc cảm của người đọc trở về với cội nguồn mến thương sơ khai nhất nhưng cũng dội lại nhiều xúc cảm mới lạ nhờ cách cảm và sở thích riêng của nữ sĩ. Có nhẽ nhờ sự giao thoa đấy nhưng đời thơ Xuân Quỳnh dù đã ngừng lại nhưng sóng thơ Xuân Quỳnh vẫn đập ko ngừng.
Những bài viết liên quan:
Đăng bởi: Trường Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Văn lớp 12, Ngữ văn 12
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Nghị luận về bài thơ Sóng ( Xuân Quỳnh)
(hay nhất) ” state=”close”]
Nghị luận về bài thơ Sóng ( Xuân Quỳnh)
(hay nhất)
Hình Ảnh về: Nghị luận về bài thơ Sóng ( Xuân Quỳnh)
(hay nhất)
Video về: Nghị luận về bài thơ Sóng ( Xuân Quỳnh)
(hay nhất)
Wiki về Nghị luận về bài thơ Sóng ( Xuân Quỳnh)
(hay nhất)
Nghị luận về bài thơ Sóng ( Xuân Quỳnh)
(hay nhất) -
Tình yêu với những cõi kì bí thiêng liêng riêng từ lâu đã trở thành chân trời mời gọi người cầm bút cày xới mảnh đất đấy. Nhưng, mỗi dấu chân sắp tới đều tự chiêm nghiệm những triết lý mới, đồng thời để lại dấu ấn riêng ở đó. Nếu Xuân Diệu mang tới cho người đọc một tâm hồn thơ sôi nổi, đắm say, thì Xuân Quỳnh lại đắm mình trong sự nữ tính, tâm hồn giàu trực quan tinh tế, có nhẽ vì thế nhưng Sóng vẫn là thi sĩ. Bài thơ đọng lại nhiều xúc cảm trong lòng người đọc. Hãy cũng tìm hiểu qua bài viết về Sóng của TOPLOIgiaI dưới đây:
Nghị luận về bài thơ Sóng (Xuân Quỳnh)
Trước hết, Sóng mở đầu bằng những dòng thơ trình bày sự tương phản, đồng điệu lạ mắt tới từ xúc cảm của thi sĩ:
“Bạo lực và êm dịu
Ồn ĩ và yên tĩnh
Dòng sông ko hiểu tôi
Sóng tìm tới đại dương. "
Nếu quan tâm, chúng ta có thể trông thấy ở hai câu thơ đầu là sự giao thoa của những trạng thái xúc cảm trái ngược nhau, vừa mãnh liệt nhưng cũng rất nhẹ nhõm, ồn ĩ và lặng lẽ. Đó là cái hồn riêng của những con sóng lúc hòa mình vào đại dương, hay còn là vẻ đẹp vừa mềm mại, nữ tính nhưng cũng vừa phong cách của người phụ nữ hiện đại. Nhưng, điểm kết ở hai câu thơ đầu vẫn là hướng về những gì yên bình, yên ả, yên ắng nhất. Đó là sự trình bày tinh tế về nữ tính của Xuân Quỳnh, rằng ko có người phụ nữ nào ko mong tìm được bến bình yên cho con thuyền của lòng mình, có trái tim mến thương ko muốn neo đậu. Tâm hồn tôi ko giông bão. Khát vọng sâu xa đấy, chính là vẻ đẹp của nữ sĩ gửi gắm cụ thể vào bài thơ. Nhưng, khát khao hạnh phúc, khát khao một cuộc sống bình dị, êm đềm, con sóng đấy nhất quyết ko chấp nhận sự sắp xếp, lẻ loi, nó mang trong mình khát vọng mãnh liệt được tìm về giữa đại dương, được hiểu mình, được thấu hiểu. Thực chất. Tìm tới tận cùng, hay tìm ra cội nguồn, ko phải là để lại một mình dòng chảy lẻ loi, nhưng chính con sóng đấy luôn chủ động mong muốn được san sớt, được lắng tai và được đồng điệu. Nhưng sự mới lạ trong cách dùng từ của Xuân Quỳnh một lần nữa khiến người đọc trông thấy rằng sóng trong thơ chị ko còn là sóng phải đợi người nào tới khám phá nhưng tự mình chủ động tìm ra. ống thổi. Điều đó chúng tôi nhận thấy, người phụ nữ hiện đại ko còn ở thế thụ động nhưng chủ động tìm kiếm, chủ động đoạt được, ko còn là tấm lụa đào nương vào tay người sắm, người bán như trong ca dao. .
"Ôi sóng xưa
và ngày hôm sau vẫn vậy
Khát khao tình yêu
Sự hồi phục trong lồng ngực của đứa trẻ ”.
Trong quá khứ, hiện nay và tương lai, trái tim yêu vẫn đập nhanh và tha thiết hướng về bờ bến hạnh phúc, chỉ như con sóng nhẹ nhõm ko bao giờ dứt trên bãi cát để tìm kiếm một điểm tựa cho chính mình. tôi.
"Trước muôn trùng sóng gió
Tôi nghĩ về bạn, tôi
Tôi nghĩ về biển lớn
Sóng dậy từ đâu?
Sóng tính từ lúc gió
Gió tính từ lúc đâu
tôi cũng ko biết
Lúc nào chúng ta yêu nhau? "
Là câu chuyện muốn lý giải, lý giải xuất xứ của tình yêu, nhưng có thể trông thấy rằng ở Sóng Xuân Quỳnh ko sa đà vào những triết lý để phân tích, lý giải một cách triết lý. Điều nhưng Xuân Quỳnh nhấn mạnh và trình bày ở đây là tình yêu là quy luật, có những chân lý riêng, đó là câu chuyện của sự đồng điệu và lắng tai từ hai trái tim mến thương, ko phải là vấn đề khó khắc phục. người ta có thể phân tích rõ ràng và tìm ra câu trả lời chuẩn xác nhất. Bởi vậy, ko chỉ Xuân Quỳnh nhưng biết bao nhà văn dùng vốn văn học, thơ phú của mình để nỗ lực làm sáng tỏ cội nguồn của tình yêu cũng đành bất lực, lắc đầu ngao ngán. Có nhẽ, nếu có lý giải thì đó cũng là xúc cảm dạt dào nhất từ lăng kính chủ quan của người làm thơ đấy. Vì vậy, tình yêu ko chỉ cuồng nhiệt trong xúc cảm, nồng nàn trong xúc cảm mới chỉ là điểm khởi đầu của hành trình, nếu muốn cứ đập mãi những con sóng của trái tim để đồng cảm thì nhu yếu sự đồng cảm, thấu hiểu. hiểu được suy nghĩ, sự hết sạch của hai tâm hồn. Như Xuân Quỳnh đã nói, cô đấy cũng ko biết về xuất xứ của tình yêu, nhưng cô đấy thích sự kỳ diệu và kín đáo nhưng tình yêu mang lại.
“Sóng ở vực sâu
Sóng trên mặt nước
Ôi sóng nhớ bờ
Ngày đêm ko ngủ được
Trái tim tôi nhớ bạn
Ngay cả trong giấc mơ, tôi vẫn thức. "
Nếu sóng vô tận làm nên nhịp biển thì nỗi nhớ tạo nên sức sống của một tâm hồn. Có nhẽ vì vậy nhưng lúc viết về những cung bậc trong tự điển tình yêu, nỗi nhớ đã trở thành đề tài thường xuyên của bất kỳ nhà văn nào. Nhưng ở đây, một lần nữa, ta lại thấy Xuân Quỳnh thả hồn vào từng con sóng, từ đó mang tới những xúc cảm riêng, vô cùng mới mẻ. Nỗi nhớ của nhân vật trữ tình trong làn sóng bao trùm, đoạt được sự vô tận của thời kì và ko gian, xâm chiếm cả toàn cầu vô hạn của tâm hồn, nỗi nhớ cụ thể trong ý thức, nỗi nhớ mơ hồ trong tâm hồn. trong tiềm thức, nỗi nhớ hiện hữu trong từng suy nghĩ và hơi thở. Sự dữ dội, dữ dội của con sóng lòng như đã cuốn theo nhịp thơ, dồn dập theo. Vì vậy, nhịp độ nhưng Xuân Quỳnh tạo ra ở đây ko phải là nhịp độ ngoại cảnh, nhịp độ vô hồn của quy luật thơ cứng nhắc, của những cách sắp xếp vần điệu đơn giản, nhưng là nhịp của trái tim, nhịp của tâm tư. Vong hồn. Vì vậy, thơ Xuân Quỳnh dễ tạo được dư ba trong lòng người đọc.
Tuy nhiên, có thể trông thấy rằng, trạng thái lúc tỉnh lúc mơ ko chỉ là nỗi nhớ, nó còn là những điềm báo khắc khoải của trái tim người phụ nữ luôn khát khao hạnh phúc nhưng đã phải trải qua quá nhiều đắng cay. đau xót thay, trái tim đấy đã bao lần tổn thương, những vết xước đấy đã in sâu cả vào tim nên ngay cả lúc hạnh phúc trong tình yêu, anh vẫn luôn lo sợ. Đó là biểu lộ cho nét đa cảm, trực quan trong hồn thơ Xuân Quỳnh.
Và ở đây, trong Sóng, ta lại thấy một vẻ đẹp khác của người phụ nữ Việt Nam, vẻ đẹp truyền thống đã trở thành bản sắc của tâm hồn, nhưng dưới cách trình bày mới của Xuân Quỳnh, vẻ đẹp truyền thống như bừng lên sức sống. Âm thanh hiện đại:
“Mặc dù về phía Bắc
Ngay cả lúc nó trở lại miền Nam
Mọi nơi tôi nghĩ
Hướng về bạn theo một hướng. ”
Nam Bắc, với cách trình bày Bắc Nam mới là cách Xuân Quỳnh khẳng định mạnh mẽ lòng thủy chung, son sắc ko phai, ko phai, ko mất, ko sót. Đây cũng là nét đẹp tâm hồn của cô. của người phụ nữ truyền thống.
Cuộc đời dài rộng là vậy nhưng những vất vả, khó khăn là điều dễ hiểu, Xuân Quỳnh vẫn ko tránh khỏi những lo lắng, trằn trọc để tin tưởng vào một tương lai tươi sáng hơn:
“Ngoài kia, đại dương
Những con sóng trăm nghìn
Con nào ko vào bờ?
Bất chấp mọi trở ngại
Cuộc đời còn dài lắm
Năm tháng vẫn trôi qua
Như biển dù rộng
Mây vẫn bay
Cuối cùng, hồn thơ đấy, hơn cả khát vọng hạnh phúc và hoài niệm, đó là khát vọng hòa nhập, kết nối về cõi vĩnh hằng:
“Làm thế nào nó có thể được nấu chảy?
Trở thành một trăm con sóng nhỏ
Trong biển lớn tình yêu
Để nghìn năm vẫn vỗ về ”.
Đây là lý do vì sao Sóng là bông hoa lạ trong vườn thơ kháng chiến, vì chủ đề, vì xúc cảm nhưng thi sĩ khai thác, nhưng cuối cùng vẫn là sự đồng cảm, sẻ chia, lồng ghép như một tác phẩm. một, ko phải là tách mình ra để đứng riêng một cõi như thơ Mới đã làm.
Sóng của Xuân Quỳnh như một cỗ xe chở xúc cảm của người đọc trở về với cội nguồn mến thương sơ khai nhất nhưng cũng dội lại nhiều xúc cảm mới lạ nhờ cách cảm và sở thích riêng của nữ sĩ. Có nhẽ nhờ sự giao thoa đấy nhưng đời thơ Xuân Quỳnh dù đã ngừng lại nhưng sóng thơ Xuân Quỳnh vẫn đập ko ngừng.
Những bài viết liên quan:
Đăng bởi: Trường Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Văn lớp 12, Ngữ văn 12
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” color: #ff6600;”> Tình yêu với những cõi huyền bí thiêng liêng riêng từ lâu đã trở thành chân trời mời gọi người cầm bút cày xới mảnh đất ấy. Nhưng, mỗi dấu chân sắp tới đều tự chiêm nghiệm những triết lý mới, đồng thời để lại dấu ấn riêng ở đó. Nếu Xuân Diệu mang đến cho người đọc một tâm hồn thơ sôi nổi, đắm say, thì Xuân Quỳnh lại đắm mình trong sự nữ tính, tâm hồn giàu trực giác tinh tế, có lẽ vì thế mà Sóng vẫn là nhà thơ. Bài thơ đọng lại nhiều cảm xúc trong lòng người đọc. Hãy cũng tìm hiểu qua bài viết về Sóng của TOPLOIgiaI dưới đây:
Nghị luận về bài thơ Sóng (Xuân Quỳnh)
Trước hết, Sóng mở đầu bằng những dòng thơ thể hiện sự tương phản, đồng điệu độc đáo đến từ cảm xúc của nhà thơ:
“Bạo lực và êm dịu
Ồn ào và yên tĩnh
Dòng sông không hiểu tôi
Sóng tìm đến đại dương. “
Nếu để ý, chúng ta có thể nhận ra ở hai câu thơ đầu là sự giao thoa của những trạng thái cảm xúc trái ngược nhau, vừa mãnh liệt nhưng cũng rất nhẹ nhàng, ồn ào và lặng lẽ. Đó là cái hồn riêng của những con sóng khi hòa mình vào đại dương, hay còn là vẻ đẹp vừa mềm mại, nữ tính nhưng cũng vừa cá tính của người phụ nữ hiện đại. Nhưng, điểm kết ở hai câu thơ đầu vẫn là hướng về những gì thanh bình, êm ả, tĩnh lặng nhất. Đó là sự thể hiện tinh tế về nữ tính của Xuân Quỳnh, rằng không có người phụ nữ nào không mong tìm được bến bình yên cho con thuyền của lòng mình, có trái tim yêu thương không muốn neo đậu. Tâm hồn tôi không giông bão. Khát vọng sâu xa ấy, chính là vẻ đẹp của nữ sĩ gửi gắm cụ thể vào bài thơ. Nhưng, khát khao hạnh phúc, khao khát một cuộc sống bình dị, êm đềm, con sóng ấy nhất quyết không chấp nhận sự sắp đặt, cô đơn, nó mang trong mình khát vọng mãnh liệt được tìm về giữa đại dương, được hiểu mình, được thấu hiểu. Bản chất. Tìm đến tận cùng, hay tìm ra cội nguồn, không phải là để lại một mình dòng chảy cô đơn, mà chính con sóng ấy luôn chủ động mong muốn được chia sẻ, được lắng nghe và được đồng điệu. Nhưng sự mới lạ trong cách dùng từ của Xuân Quỳnh một lần nữa khiến người đọc nhận ra rằng sóng trong thơ chị không còn là sóng phải đợi ai đến khám phá mà tự mình chủ động tìm ra. ống thổi. Điều đó chúng tôi nhận thấy, người phụ nữ hiện đại không còn ở thế bị động mà chủ động tìm kiếm, chủ động chinh phục, không còn là tấm lụa đào nương vào tay người mua, người bán như trong ca dao. .
“Ôi sóng xưa
và ngày hôm sau vẫn vậy
Khát khao tình yêu
Sự hồi phục trong lồng ngực của đứa trẻ ”.
Trong quá khứ, hiện tại và tương lai, trái tim yêu vẫn đập nhanh và tha thiết hướng về bến bờ hạnh phúc, chỉ như con sóng nhẹ nhàng không bao giờ dứt trên bãi cát để tìm kiếm một điểm tựa cho chính mình. tôi.
“Trước muôn trùng sóng gió
Tôi nghĩ về bạn, tôi
Tôi nghĩ về biển lớn
Sóng dậy từ đâu?
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
tôi cũng không biết
Khi nào chúng ta yêu nhau? “
Là câu chuyện muốn lý giải, lý giải nguồn gốc của tình yêu, nhưng có thể nhận ra rằng ở Sóng Xuân Quỳnh không sa đà vào những triết lý để phân tích, lý giải một cách triết lý. Điều mà Xuân Quỳnh nhấn mạnh và thể hiện ở đây là tình yêu là quy luật, có những chân lý riêng, đó là câu chuyện của sự đồng điệu và lắng nghe từ hai trái tim yêu thương, không phải là vấn đề khó giải quyết. người ta có thể phân tích rõ ràng và tìm ra câu trả lời chính xác nhất. Bởi vậy, không chỉ Xuân Quỳnh mà biết bao nhà văn dùng vốn văn chương, thi phú của mình để cố gắng làm sáng tỏ cội nguồn của tình yêu cũng đành bất lực, lắc đầu ngao ngán. Có lẽ, nếu có lý giải thì đó cũng là cảm xúc dạt dào nhất từ lăng kính chủ quan của người làm thơ ấy. Vì vậy, tình yêu không chỉ cuồng nhiệt trong cảm xúc, nồng nàn trong cảm xúc mới chỉ là điểm bắt đầu của hành trình, nếu muốn cứ đập mãi những con sóng của trái tim để đồng cảm thì cần phải có sự đồng cảm, thấu hiểu. hiểu được suy nghĩ, sự cạn kiệt của hai tâm hồn. Như Xuân Quỳnh đã nói, cô ấy cũng không biết về nguồn gốc của tình yêu, nhưng cô ấy thích sự kỳ diệu và bí ẩn mà tình yêu mang lại.
“Sóng ở vực sâu
Sóng trên mặt nước
Ôi sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Trái tim tôi nhớ bạn
Ngay cả trong giấc mơ, tôi vẫn thức. “
Nếu sóng vô tận làm nên nhịp biển thì nỗi nhớ tạo nên sức sống của một tâm hồn. Có lẽ vì vậy mà khi viết về những cung bậc trong từ điển tình yêu, nỗi nhớ đã trở thành đề tài thường xuyên của bất kỳ nhà văn nào. Nhưng ở đây, một lần nữa, ta lại thấy Xuân Quỳnh thả hồn vào từng con sóng, từ đó mang đến những cảm xúc riêng, vô cùng mới mẻ. Nỗi nhớ của nhân vật trữ tình trong làn sóng bao trùm, chinh phục sự vô tận của thời gian và không gian, xâm chiếm cả thế giới vô biên của tâm hồn, nỗi nhớ cụ thể trong ý thức, nỗi nhớ mơ hồ trong tâm hồn. trong tiềm thức, nỗi nhớ hiện hữu trong từng suy nghĩ và hơi thở. Sự dữ dội, dữ dội của con sóng lòng như đã cuốn theo nhịp thơ, dồn dập theo. Vì vậy, nhịp điệu mà Xuân Quỳnh tạo ra ở đây không phải là nhịp điệu ngoại cảnh, nhịp điệu vô hồn của quy luật thơ cứng nhắc, của những cách sắp xếp vần điệu đơn giản, mà là nhịp của trái tim, nhịp của tâm tư. Linh hồn. Vì vậy, thơ Xuân Quỳnh dễ tạo được dư âm trong lòng người đọc.
Tuy nhiên, có thể nhận ra rằng, trạng thái lúc tỉnh lúc mơ không chỉ là nỗi nhớ, nó còn là những điềm báo khắc khoải của trái tim người phụ nữ luôn khao khát hạnh phúc nhưng đã phải trải qua quá nhiều cay đắng. chua xót thay, trái tim ấy đã bao lần tổn thương, những vết xước ấy đã in sâu cả vào tim nên ngay cả khi hạnh phúc trong tình yêu, anh vẫn luôn lo sợ. Đó là biểu hiện cho nét đa cảm, trực quan trong hồn thơ Xuân Quỳnh.
Và ở đây, trong Sóng, ta lại thấy một vẻ đẹp khác của người phụ nữ Việt Nam, vẻ đẹp truyền thống đã trở thành bản sắc của tâm hồn, nhưng dưới cách thể hiện mới của Xuân Quỳnh, vẻ đẹp truyền thống như bừng lên sức sống. Âm thanh hiện đại:
“Mặc dù về phía Bắc
Ngay cả khi nó trở lại miền Nam
Mọi nơi tôi nghĩ
Hướng về bạn theo một hướng. ”
Nam Bắc, với cách thể hiện Bắc Nam mới là cách Xuân Quỳnh khẳng định mạnh mẽ lòng thủy chung, son sắc không phai, không phai, không mất, không sót. Đây cũng là nét đẹp tâm hồn của cô. của người phụ nữ truyền thống.
Cuộc đời dài rộng là vậy nhưng những vất vả, khó khăn là điều dễ hiểu, Xuân Quỳnh vẫn không tránh khỏi những lo lắng, trăn trở để tin tưởng vào một tương lai tươi sáng hơn:
“Ngoài kia, đại dương
Những con sóng trăm ngàn
Con nào không vào bờ?
Bất chấp mọi trở ngại
Cuộc đời còn dài lắm
Năm tháng vẫn trôi qua
Như biển dù rộng
Mây vẫn bay
Cuối cùng, hồn thơ ấy, hơn cả khát vọng hạnh phúc và hoài niệm, đó là khát vọng hòa nhập, kết nối về cõi vĩnh hằng:
“Làm thế nào nó có thể được nấu chảy?
Trở thành một trăm con sóng nhỏ
Trong biển lớn tình yêu
Để ngàn năm vẫn vỗ về ”.
Đây là lý do vì sao Sóng là bông hoa lạ trong vườn thơ kháng chiến, vì chủ đề, vì cảm xúc mà nhà thơ khai thác, nhưng cuối cùng vẫn là sự đồng cảm, sẻ chia, lồng ghép như một tác phẩm. một, không phải là tách mình ra để đứng riêng một cõi như thơ Mới đã làm.
Sóng của Xuân Quỳnh như một cỗ xe chở cảm xúc của người đọc trở về với cội nguồn yêu thương nguyên sơ nhất nhưng cũng dội lại nhiều cảm xúc mới lạ nhờ cách cảm và phong cách riêng của nữ sĩ. Có lẽ nhờ sự giao thoa ấy mà đời thơ Xuân Quỳnh dù đã dừng lại nhưng sóng thơ Xuân Quỳnh vẫn đập không ngừng.
Những bài viết liên quan:
Đăng bởi: Trường Trường THPT Trần Hưng Đạo
Chuyên mục: Văn lớp 12, Ngữ văn 12
[/box]
#Nghị #luận #về #bài #thơ #Sóng #Xuân #Quỳnh #hay #nhất
[rule_3_plain]
#Nghị #luận #về #bài #thơ #Sóng #Xuân #Quỳnh #hay #nhất
Tình yêu với những địa hạt kì bí thiêng liêng của riêng nó từ bao lâu nay vẫn là chân trời mời gọi những ngòi bút tới cày xới mảnh đất đấy. Nhưng, mỗi dấu chân tới kiềm tìm lại tự chiêm nghiệm được cho mình những triết lý mới, và đồng thời để lại dấu ấn của riêng mình tại đó. Nếu Xuân Diệu mang tới cho độc giả một tâm hồn thơ đầy sôi nổi, rộn rực thì Xuân Quỳnh đắm vào trong trang thơ vẻ nữ tính, và tâm hồn giàu trực cảm tinh tế của chị, có nhẽ vì thế chăng nhưng Sóng vẫn là bài thơ neo đậu rất nhiều những thiện cảm trong lòng độc giả. Hãy cũng TOPLOIGIAI tìm hiểu qua bài nghị luận về Sóng dưới đây các bạn nhé:
Nghị luận về bài thơ Sóng ( Xuân Quỳnh)
Trước hết, Sóng mở đầu bằng những dòng thơ trình bày sự đối nghịch và hòa điệu rất riêng tới từ cảm nhận của thi sĩ:
“Dữ dội và dịu êm
Ồn ĩ và lặng lẽ
Sông ko hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu quan tâm ta trông thấy, ở hai câu thơ đầu là sự giao thoa của những trạng thái xúc cảm đối lập, vừa dữ dội nhưng cũng thật dịu êm, vừa ồn ĩ nhưng lại mang cả sự lặng lẽ. Đó là điệu hồn riêng của những con sóng lúc hòa mình vào đại dương, hay cũng là nét đẹp vừa mềm mại dịu dàng nữ tính nhưng cũng thật phong cách của người phụ nữ hiện đại. Nhưng, điểm kết ở hai câu thơ đầu, vẫn là sự hướng về những gì bình yên, êm đềm, lắng đọng nhất. Đó chính là sự biểu lộ một cách đầy tinh tế nét nữ tính của Xuân Quỳnh, rằng có người phụ nữ nào lại ko mong tìm được bến đỗ yên bình cho con thuyền trái tim, rằng có trái tim yêu nào ko mong mỏ neo của tâm hồn mình ko gặp bão tố. Mong ước thẳm sâu đấy, chính là nét đẹp của nữ sĩ gửi riêng vào điệu thơ. Nhưng, khát khao hạnh phúc, khát khao cuộc sống bình dị ấm êm, con sóng đấy quyết ko chấp nhận sự sắp xếp, sự đơn độc, nó khát khao mãnh liệt được tìm ra tận bể, để thấu hiểu chính mình, thấu hiểu bản thể. Tìm ra tận bể, hay cũng chính là tìm về cội nguồn, tìm về ko phải để một mình một dòng lưu chảy đơn độc, nhưng bản thân con sóng đấy chủ động khát khao được sẻ chia, được lắng tai, được đồng điệu. Nhưng nét mới mẻ trong cách dùng từ của Xuân Quỳnh lại một lần nữa khiến người đọc trông thấy, sóng trong thơ chị chẳng còn là con sóng phải đợi phải chờ bất kỳ người nào tới khám phá, nhưng tự nó, chủ động tìm ra tận bể. Rằng ta trông thấy, người con gái hiện đại đã ko còn trong thế thụ động nữa, nhưng nó chủ động tìm kiếm, chủ động đoạt được, nó chẳng còn là tấm lụa đào tùy tay người sắm kẻ bán như trong ca dao nữa rồi.
“Ôi con sóng ngày xưa
và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bổi hổi trong ngực trẻ”.
Quá khứ, hiện nay và cả sau này, trái tim yêu vẫn đập mãi những nhịp đập lập cập tha thiết hướng về bờ bến hạnh phúc, cũng giống như con sóng dịu êm mãi vô vào bờ cát để mong tìm kiếm điểm tựa cho chính mình.
“Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên
Sóng tính từ lúc gió
Gió tính từ lúc đâu
Em cũng ko biết nữa
Lúc nào ta yêu nhau?”
Lại là câu chuyện nhằm muốn giảng nghĩa, lý giải xuất xứ của tình yêu, nhưng có thể trông thấy, ở Sóng Xuân Quỳnh ko sa đà vào những triết lý để phân tích, lý giải mang tính logic triết luận. Cái Xuân Quỳnh nhấn mạnh và trình bày ở đây, đó là tình yêu là một quy luật, với những chân lý riêng, nó là câu chuyện của sự đồng điệu và lắng tai từ hai trái tim yêu, nó ko phải là bài toán để người ta có thể phân tích rành mạch và tìm ra đáp số chuẩn xác nhất. Cho nên, chẳng riêng gì Xuân Quỳnh biết bao nhiêu ngòi bút dùng vốn liếng văn thơ để mong làm tỏ tường nguồn cội của tình yêu cũng đều bất lực, lắc đầu đấy thôi. Họa chăng, nếu có sự lí giải, đó cũng là sự cảm nhận một cách cảm tính nhất từ lăng kính chủ quan của thi sĩ đấy. Vậy nên, yêu ko chỉ là sự nồng nàn trong xúc cảm, sự nồng nàn trong xúc cảm chỉ là điểm khởi đầu của hành trình, muốn vỗ mãi những con sóng lòng để giao cảm, thì nó yêu cầu sự thấu cảm, sự thấu hiểu tới tỏ tưởng, kiệt cùng của hai tâm hồn. Như Xuân Quỳnh nói, chị cũng ko biết về cội nguồn của tình yêu, nhưng chị yêu sự huyền diệu nhiệm màu và kín đáo đấy nhưng tình yêu mang lại.
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm ko ngủ được
Lòng em nhớ tới anh
Cả trong mơ còn thức”.
Nếu con sóng đập vô hồi vô tận làm nên nhịp sống của biển, thì nỗi nhớ làm nên sự sống của một hồn yêu. Có nhẽ vì thế, nên lúc viết về các cung bậc trong cuốn tự điển tình yêu, nỗi thương nhớ đã trở thành đề tài trở đi trở lại của bất kì ngòi bút nào. Nhưng ở đây, một lần nữa, ta lại thấy Xuân Quỳnh mang cả điệu hồn mình phả vào từng con sóng, để từ đó mang lại những cảm nhận riêng, vô cùng mới mẻ. Nỗi nhớ của nhân vật trữ tình trong sóng bao trùm, chế ngự cả cái ko cùng của thời kì và ko gian, xâm chiếm toàn thể toàn cầu vô hạn của tâm hồn, nỗi nhớ cụ thể trong ý thức, nỗi nhớ mơ hồ trong tiềm thức, nỗi nhớ hiện hữu trong từng ý tưởng và nhịp thở. Cái cồn cào da diết, mãnh liệt cuộn trào của cơn sóng lòng như đã cuốn nhịp thơ nhanh, dồn dập theo. Vì thế, nhịp độ nhưng Xuân Quỳnh tạo ra ở đây ko phải là nhịp độ bên ngoài, nhịp độ vô hồn của luật thơ bằng cứng nhắc, của những cách phối âm hiệp vần thuần tuý, nhưng là nhịp lòng, nhịp độ của tâm hồn. Do đó thơ Xuân Quỳnh rất dễ tạo nên những dư ba trong lòng người đọc.
Tuy nhiên, có thể trông thấy trạng thái cả trong mơ còn thức ko chỉ là nỗi nhớ, nó dường như còn là những dự cảm lo lắng của trái tim người phụ nữ luôn khát khao hạnh phúc nhưng do phải trải qua quá nhiều những đắng cay, trái tim đấy vì tổn thương quá nhiều lần, những vết xước thậm chí đã hằn trong tim, nên ngay cả lúc đang hạnh phúc trong tình yêu, vẫn luôn lo sợ. Đó chính là biểu lộ cho nét đa cảm, giàu trực cảm của hồn thơ Xuân Quỳnh.
Và đây, ở Sóng, ta lại bắt gặp một nét đẹp nữa của người phụ nữ Việt, nét đẹp truyền thống đã trở thành bản sắc tâm hồn, tuy nhiên dưới cách diễn tả mới mẻ của Xuân Quỳnh, nét đẹp truyền thống như mang âm hưởng hiện đại:
“Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương”
Phương Bắc Phương Nam, cùng cách diễn tả mới lạ xuôi Bắc ngược Nam chính là cách Xuân Quỳnh khẳng định mạnh mẽ lòng thủy chung, son sắt, ko phai chẳng nhạt, ko hao chẳng khuyết của tâm hồn mình Đây cũng chính là nét đẹp của người phụ nữ truyền thống.
Cuộc đời dài rộng thế, nhưng bôn ba và khăn khó là điều dễ hiểu, Xuân Quỳnh vẫn ko tránh khỏi âu lo, nhưng âu lo để tin tưởng vào một tương lai tươi sáng hơn:
“Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa”
Tới cuối cùng, hồn thơ đấy, hơn cả khát khao hạnh phúc, nỗi nhớ, đó là khát khao về sự hòa nhập, gắn kết tới vĩnh hằng:
“Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để nghìn năm còn vỗ”.
Đây chính là lý do nhưng Sóng là bông hoa lạ trong vườn thơ kháng chiến, bởi đề tài, bởi xúc cảm nhưng thi sĩ khai thác, nhưng xét tới cùng, nó vẫn là sự giao cảm, được cùng sẻ chia, hòa nhập làm một chứ ko phải là sự tách mình đơn độc để đứng riêng một cõi như cái tôi thơ Mới đã làm.
Sóng của Xuân Quỳnh, như cỗ xe chở những xúc cảm của người đọc về lại khởi nguồn sơ khai nhất của tình yêu, nhưng cũng dội lại biết bao xúc cảm mới mẻ nhờ cách cảm, và văn phong của nữ sĩ. Có nhẽ nhờ sự giao thoa đấy, nên dù đời thơ Xuân Quỳnh đã ngừng, Sóng thơ Xuân Quỳnh vẫn vỗ khôn nguôi.
Các bài viết liên quan:
Đăng bởi: Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Lớp 12, Ngữ Văn 12
#Nghị #luận #về #bài #thơ #Sóng #Xuân #Quỳnh #hay #nhất
[rule_2_plain]
#Nghị #luận #về #bài #thơ #Sóng #Xuân #Quỳnh #hay #nhất
[rule_2_plain]
#Nghị #luận #về #bài #thơ #Sóng #Xuân #Quỳnh #hay #nhất
[rule_3_plain]
#Nghị #luận #về #bài #thơ #Sóng #Xuân #Quỳnh #hay #nhất
Tình yêu với những địa hạt kì bí thiêng liêng của riêng nó từ bao lâu nay vẫn là chân trời mời gọi những ngòi bút tới cày xới mảnh đất đấy. Nhưng, mỗi dấu chân tới kiềm tìm lại tự chiêm nghiệm được cho mình những triết lý mới, và đồng thời để lại dấu ấn của riêng mình tại đó. Nếu Xuân Diệu mang tới cho độc giả một tâm hồn thơ đầy sôi nổi, rộn rực thì Xuân Quỳnh đắm vào trong trang thơ vẻ nữ tính, và tâm hồn giàu trực cảm tinh tế của chị, có nhẽ vì thế chăng nhưng Sóng vẫn là bài thơ neo đậu rất nhiều những thiện cảm trong lòng độc giả. Hãy cũng TOPLOIGIAI tìm hiểu qua bài nghị luận về Sóng dưới đây các bạn nhé:
Nghị luận về bài thơ Sóng ( Xuân Quỳnh)
Trước hết, Sóng mở đầu bằng những dòng thơ trình bày sự đối nghịch và hòa điệu rất riêng tới từ cảm nhận của thi sĩ:
“Dữ dội và dịu êm
Ồn ĩ và lặng lẽ
Sông ko hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu quan tâm ta trông thấy, ở hai câu thơ đầu là sự giao thoa của những trạng thái xúc cảm đối lập, vừa dữ dội nhưng cũng thật dịu êm, vừa ồn ĩ nhưng lại mang cả sự lặng lẽ. Đó là điệu hồn riêng của những con sóng lúc hòa mình vào đại dương, hay cũng là nét đẹp vừa mềm mại dịu dàng nữ tính nhưng cũng thật phong cách của người phụ nữ hiện đại. Nhưng, điểm kết ở hai câu thơ đầu, vẫn là sự hướng về những gì bình yên, êm đềm, lắng đọng nhất. Đó chính là sự biểu lộ một cách đầy tinh tế nét nữ tính của Xuân Quỳnh, rằng có người phụ nữ nào lại ko mong tìm được bến đỗ yên bình cho con thuyền trái tim, rằng có trái tim yêu nào ko mong mỏ neo của tâm hồn mình ko gặp bão tố. Mong ước thẳm sâu đấy, chính là nét đẹp của nữ sĩ gửi riêng vào điệu thơ. Nhưng, khát khao hạnh phúc, khát khao cuộc sống bình dị ấm êm, con sóng đấy quyết ko chấp nhận sự sắp xếp, sự đơn độc, nó khát khao mãnh liệt được tìm ra tận bể, để thấu hiểu chính mình, thấu hiểu bản thể. Tìm ra tận bể, hay cũng chính là tìm về cội nguồn, tìm về ko phải để một mình một dòng lưu chảy đơn độc, nhưng bản thân con sóng đấy chủ động khát khao được sẻ chia, được lắng tai, được đồng điệu. Nhưng nét mới mẻ trong cách dùng từ của Xuân Quỳnh lại một lần nữa khiến người đọc trông thấy, sóng trong thơ chị chẳng còn là con sóng phải đợi phải chờ bất kỳ người nào tới khám phá, nhưng tự nó, chủ động tìm ra tận bể. Rằng ta trông thấy, người con gái hiện đại đã ko còn trong thế thụ động nữa, nhưng nó chủ động tìm kiếm, chủ động đoạt được, nó chẳng còn là tấm lụa đào tùy tay người sắm kẻ bán như trong ca dao nữa rồi.
“Ôi con sóng ngày xưa
và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bổi hổi trong ngực trẻ”.
Quá khứ, hiện nay và cả sau này, trái tim yêu vẫn đập mãi những nhịp đập lập cập tha thiết hướng về bờ bến hạnh phúc, cũng giống như con sóng dịu êm mãi vô vào bờ cát để mong tìm kiếm điểm tựa cho chính mình.
“Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên
Sóng tính từ lúc gió
Gió tính từ lúc đâu
Em cũng ko biết nữa
Lúc nào ta yêu nhau?”
Lại là câu chuyện nhằm muốn giảng nghĩa, lý giải xuất xứ của tình yêu, nhưng có thể trông thấy, ở Sóng Xuân Quỳnh ko sa đà vào những triết lý để phân tích, lý giải mang tính logic triết luận. Cái Xuân Quỳnh nhấn mạnh và trình bày ở đây, đó là tình yêu là một quy luật, với những chân lý riêng, nó là câu chuyện của sự đồng điệu và lắng tai từ hai trái tim yêu, nó ko phải là bài toán để người ta có thể phân tích rành mạch và tìm ra đáp số chuẩn xác nhất. Cho nên, chẳng riêng gì Xuân Quỳnh biết bao nhiêu ngòi bút dùng vốn liếng văn thơ để mong làm tỏ tường nguồn cội của tình yêu cũng đều bất lực, lắc đầu đấy thôi. Họa chăng, nếu có sự lí giải, đó cũng là sự cảm nhận một cách cảm tính nhất từ lăng kính chủ quan của thi sĩ đấy. Vậy nên, yêu ko chỉ là sự nồng nàn trong xúc cảm, sự nồng nàn trong xúc cảm chỉ là điểm khởi đầu của hành trình, muốn vỗ mãi những con sóng lòng để giao cảm, thì nó yêu cầu sự thấu cảm, sự thấu hiểu tới tỏ tưởng, kiệt cùng của hai tâm hồn. Như Xuân Quỳnh nói, chị cũng ko biết về cội nguồn của tình yêu, nhưng chị yêu sự huyền diệu nhiệm màu và kín đáo đấy nhưng tình yêu mang lại.
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm ko ngủ được
Lòng em nhớ tới anh
Cả trong mơ còn thức”.
Nếu con sóng đập vô hồi vô tận làm nên nhịp sống của biển, thì nỗi nhớ làm nên sự sống của một hồn yêu. Có nhẽ vì thế, nên lúc viết về các cung bậc trong cuốn tự điển tình yêu, nỗi thương nhớ đã trở thành đề tài trở đi trở lại của bất kì ngòi bút nào. Nhưng ở đây, một lần nữa, ta lại thấy Xuân Quỳnh mang cả điệu hồn mình phả vào từng con sóng, để từ đó mang lại những cảm nhận riêng, vô cùng mới mẻ. Nỗi nhớ của nhân vật trữ tình trong sóng bao trùm, chế ngự cả cái ko cùng của thời kì và ko gian, xâm chiếm toàn thể toàn cầu vô hạn của tâm hồn, nỗi nhớ cụ thể trong ý thức, nỗi nhớ mơ hồ trong tiềm thức, nỗi nhớ hiện hữu trong từng ý tưởng và nhịp thở. Cái cồn cào da diết, mãnh liệt cuộn trào của cơn sóng lòng như đã cuốn nhịp thơ nhanh, dồn dập theo. Vì thế, nhịp độ nhưng Xuân Quỳnh tạo ra ở đây ko phải là nhịp độ bên ngoài, nhịp độ vô hồn của luật thơ bằng cứng nhắc, của những cách phối âm hiệp vần thuần tuý, nhưng là nhịp lòng, nhịp độ của tâm hồn. Do đó thơ Xuân Quỳnh rất dễ tạo nên những dư ba trong lòng người đọc.
Tuy nhiên, có thể trông thấy trạng thái cả trong mơ còn thức ko chỉ là nỗi nhớ, nó dường như còn là những dự cảm lo lắng của trái tim người phụ nữ luôn khát khao hạnh phúc nhưng do phải trải qua quá nhiều những đắng cay, trái tim đấy vì tổn thương quá nhiều lần, những vết xước thậm chí đã hằn trong tim, nên ngay cả lúc đang hạnh phúc trong tình yêu, vẫn luôn lo sợ. Đó chính là biểu lộ cho nét đa cảm, giàu trực cảm của hồn thơ Xuân Quỳnh.
Và đây, ở Sóng, ta lại bắt gặp một nét đẹp nữa của người phụ nữ Việt, nét đẹp truyền thống đã trở thành bản sắc tâm hồn, tuy nhiên dưới cách diễn tả mới mẻ của Xuân Quỳnh, nét đẹp truyền thống như mang âm hưởng hiện đại:
“Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương”
Phương Bắc Phương Nam, cùng cách diễn tả mới lạ xuôi Bắc ngược Nam chính là cách Xuân Quỳnh khẳng định mạnh mẽ lòng thủy chung, son sắt, ko phai chẳng nhạt, ko hao chẳng khuyết của tâm hồn mình Đây cũng chính là nét đẹp của người phụ nữ truyền thống.
Cuộc đời dài rộng thế, nhưng bôn ba và khăn khó là điều dễ hiểu, Xuân Quỳnh vẫn ko tránh khỏi âu lo, nhưng âu lo để tin tưởng vào một tương lai tươi sáng hơn:
“Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa”
Tới cuối cùng, hồn thơ đấy, hơn cả khát khao hạnh phúc, nỗi nhớ, đó là khát khao về sự hòa nhập, gắn kết tới vĩnh hằng:
“Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để nghìn năm còn vỗ”.
Đây chính là lý do nhưng Sóng là bông hoa lạ trong vườn thơ kháng chiến, bởi đề tài, bởi xúc cảm nhưng thi sĩ khai thác, nhưng xét tới cùng, nó vẫn là sự giao cảm, được cùng sẻ chia, hòa nhập làm một chứ ko phải là sự tách mình đơn độc để đứng riêng một cõi như cái tôi thơ Mới đã làm.
Sóng của Xuân Quỳnh, như cỗ xe chở những xúc cảm của người đọc về lại khởi nguồn sơ khai nhất của tình yêu, nhưng cũng dội lại biết bao xúc cảm mới mẻ nhờ cách cảm, và văn phong của nữ sĩ. Có nhẽ nhờ sự giao thoa đấy, nên dù đời thơ Xuân Quỳnh đã ngừng, Sóng thơ Xuân Quỳnh vẫn vỗ khôn nguôi.
Các bài viết liên quan:
Đăng bởi: Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Lớp 12, Ngữ Văn 12
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Nghị luận về bài thơ Sóng ( Xuân Quỳnh)
(hay nhất) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Nghị luận về bài thơ Sóng ( Xuân Quỳnh)
(hay nhất) bên dưới để Trường THPT Trần Hưng Đạo có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website của Trường Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Giáo dục
#Nghị #luận #về #bài #thơ #Sóng #Xuân #Quỳnh #hay #nhất
Trả lời