Hướng dẫn làm bài tập về nhà: “Mẹ tôi ko có yếm Đọc hiểu” Thông tin cụ thể, cùng kiến thức sâu rộng nhất về bài thơ Ngồi buồn nhớ mẹ già… hay nhất của Nguyễn Duy.
Đọc văn bản: Mẹ tôi ko có chiếc yếm đào
Mẹ tôi ko có yếm đào
nón thay nón quai thao
rối tay và tay
áo nhuộm bùn, áo nâu bốn mùa
Cò…
#M862105ScriptRootC1420804 { chiều cao tối thiểu: 300px; }
bài hát mẹ tôi hát lên bầu trời
Tôi đi hết kiếp người
ko đi hết lời ru của mẹ.
(“Ngồi buồn nhớ mẹ già” – Nguyễn Duy)
Thực hiện các yêu cầu sau:
Câu hỏi 1. Xác định phương thức biểu đạt được sử dụng trong văn bản? (0,5 điểm)
Câu 2. Hình ảnh người mẹ được mô tả qua những từ ngữ, cụ thể nào? (0,5 điểm)
Câu 3. Tác giả có những suy nghĩ, tình cảm gì đối với người mẹ? (1,0 điểm)
Câu 4. Cho biết tác dụng diễn tả của những câu ca dao được sử dụng trong văn bản? (1,0 điểm)
Câu 5. Hai câu thơ: “Ta đi hết kiếp người/ Ta ko đi hết lời mẹ ru” gợi cho ta suy nghĩ gì về lời ru của mẹ đối với con? (1,0 điểm)
Dạy:
Câu hỏi 1.
Các phương thức biểu đạt được sử dụng trong văn bản:
– Tự sự, mô tả, biểu cảm.
Câu 2.
Hình ảnh người mẹ được khắc họa qua những từ ngữ, cụ thể: “ko yếm đào”, “Chiếc nón xinh xẻo thay chiếc nón quai thao trên đầu”, “Tay rối tay mang thai”, “áo dài nhuộm bùn nhuộm nâu trong bốn mùa. “. Đó là một người mẹ nghèo, lao động, vất vả.
Câu 3.
Suy nghĩ và xúc cảm của tác giả: Nỗi nhớ nhung, lòng hàm ân thâm thúy và tình mến thương lớn lao đối với người mẹ.
Câu 4.
Hiệu quả biểu đạt của những câu ca dao được sử dụng trong văn bản:
Trong ca dao ta thường thấy: “Con cò lặn lội bờ sông/ Gánh gạo nuôi chồng tiếng hát non tơ” hay “Con cò đậu bên cầu/ Ăn sung ăn đào chua” và “Con cò gió đưa cây cải về “trời/ Rau răm ở lại chịu lời đắng cay”. Chính những “con cò”, “trái vả chua đào chua” đó, cây cải đó đã về trời hiện lên trong kí ức êm đềm, xinh xắn, hồn nhiên của tuổi thơ.Tác giả đã đưa hình ảnh cánh cò vào cuộc đời của “mẹ tôi”, như một sự hàm ân trân trọng trong niềm cảm thương vô bờ bến.Nhờ đó, hình ảnh người mẹ tảo tần, lam lũ xuất hiện nhiều hơn thấm thía và cảm động.
Câu 5.
Lời ru của mẹ quen thuộc trong thơ ca như ta vẫn thường thấy nhưng tiếng nói rất đời thường của Nguyễn Duy lại khiến ta run sợ trước thân phận bởi thi sĩ đã nhìn thấy rằng “đời người” thật dễ so sánh. lời ru của mẹ”. “Vài chữ” nhưng nó là kết tinh của một đời người và nhiều cuộc đời. Nó ko chỉ chứa đựng tình mẫu tử rộng lớn nhưng còn là những bài học nhân văn vô cùng quý giá nhưng chúng ta phải dành cả cuộc đời để học hỏi, thấm nhuần và hàm ân cho, nói cách khác, hai câu kệ này đã thức tỉnh biết bao người, hãy nhìn lại mình trên tuyến đường trở về cõi tâm linh.
Và tiếp theo, các em hãy cùng trường Trường THPT Trần Hưng Đạo tìm hiểu và khám phá thêm những kiến thức hay về bài thơ Ngồi buồn nhớ mẹ… của Nguyễn Duy nhé!
Mở rộng kiến thức về bài thơ Ngồi buồn nhớ mẹ già… của Nguyễn Duy
1. Tác giả Nguyễn Duy
Nguyễn Duy tên thật là Nguyễn Duy Nhuệ, sinh năm 1948, tại xã Đông Vệ, huyện Đông Sơn (nay là phường Đông Vệ, TP. Thanh Hóa), tỉnh Thanh Hóa.
Năm 1965, ông làm tiểu đội trưởng tiểu đội dân quân làm nhiệm vụ ở khu vực cầu Hàm Rồng. Năm 1966, ông tòng ngũ, trở thành lính tuyến của binh chủng thông tin.
Anh trở thành gương mặt tiêu biểu trong lớp thi sĩ trẻ thời chống Mỹ. Sau đó, ông phục viên, công việc tại Tuần báo Văn nghệ của Hội Nhà văn Việt Nam và là Trưởng đại diện của tờ báo này tại phía Nam.
Nguyễn Duy được tặng Giải thưởng Nhà nước về Văn học Nghệ thuật năm 2007.
2. Đọc hiểu bài thơ
Một. Phần 1: “Vị thần tội nghiệp…lúc nào”:
– Bài thơ được mở đầu trong một ko khí rất thiêng liêng, thành kính, nhưng theo Nguyễn Duy, đó là ngày giỗ mẹ.
– Nỗi xót xa, đau xót lúc nghĩ về người phụ nữ sớm nhập Niết bàn đã đưa Nguyễn Duy về với hình bóng người mẹ xa xăm trong quá khứ, qua những ký ức mờ ảo và qua hình bóng của người bà.
Trả lời