Cùng đọc bài viết với Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy Lời Phật dạy ai cũng có ngọc quý: Không biết nên mãi nghèo.
Theo lời Phật dạy, mỗi người đều sở hữu một viên ngọc quý, nhưng nó là gì, nó ở đâu, tại sao không phải ai cũng tìm ra và sử dụng nó để có một cuộc sống giàu sang?
Chuyện người nghèo không biết được cho ngọc quý
Trong Kinh Pháp Hoa hay còn gọi là Kinh Pháp Hoa (tên tiếng Anh là Lotus Sutra) có ghi lại rằng, trong một buổi thuyết pháp cho các học trò của mình, Đức Phật đã kể một câu chuyện về hai người. Đôi bạn thân có cuộc sống hoàn toàn trái ngược nhau:
Bạn đang xem: Lời Phật dạy ai cũng sở hữu viên ngọc quý: Không biết nên mãi nghèo
“Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông sống rất nghèo khổ, nhưng có một người bạn là một thương gia giàu có, rất tốt bụng và hào phóng, không phân biệt giàu nghèo. Cứ như vậy, họ duy trì một tình bạn vô tư trong nhiều năm.
Một hôm, khi đang đi trên phố, hai người bạn tình cờ gặp nhau. Họ dừng lại nói chuyện vui vẻ. Vị thương gia đề nghị mời người bạn về nhà để có thêm thời gian trò chuyện.
Sau khi được bạn bè thết đãi nhiệt tình bằng đồ ăn ngon và rượu ngon, người đàn ông say đến mức lăn ra ngủ, không còn biết trời đất là gì. Trong khi đó, gia chủ nhận được tin khẩn có liên quan đến công việc làm ăn ở nơi xa, cần xử lý ngay.
Vì vậy, anh để bạn mình ngủ ở nhà, một mình giải quyết công việc.
Trước khi đi, người lái buôn thấy hoàn cảnh bạn mình khó khăn, rất thương và muốn giúp đỡ. Tuy nhiên, nhìn người bạn đang ngủ say, anh ta không dám đánh thức bạn nên đã bỏ vào túi bạn một viên ngọc quý, để bạn đem bán trang trải một phần chi phí sinh hoạt.
Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, người thương gia vẫn cảm thấy bất an, bởi nếu bạn mình ngủ quên làm viên ngọc rơi ra ngoài thì phải làm sao? Nghĩ vậy, ông liền đi lấy một cây kim và một mảnh vải, đặt viên ngọc trai vào gấu áo, khâu lại cho thật kín, cẩn thận rồi ra đi.
Sáng hôm sau, người bạn thức dậy, không thấy bạn mình đâu nên đoán bạn mình phải đi trước, không biết món quà quý giá mà mình được tặng. Anh về nhà, tiếp tục cuộc sống bần hàn với bao khó khăn như trước, không mảy may suy nghĩ.
Bẵng đi một thời gian dài, hai người tình cờ có dịp gặp lại nhau, người lái buôn mới hỏi người bạn rằng với món quà quý giá ấy, cuộc sống của anh dạo này có khá hơn không. Nói xong, anh chỉ cho bạn mình chỗ giấu viên ngọc.
Nhìn viên ngọc quý và đẹp, người bạn rất ngạc nhiên. Tuy nhiên, anh còn bất ngờ hơn khi chính mình đã mang nó đi khắp nơi mà không hề hay biết. Hóa ra mình đã sở hữu một thứ quý giá như vậy nhưng lại không biết sử dụng nó để làm cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn…”
Sau khi nghe câu chuyện Đức Phật kể, các đệ tử đều nhìn nhau cười. Có người than rằng: “Lạy Đức Thế Tôn, sao người nghèo đó lại ngu như vậy? Mang theo viên ngọc quý bên mình mà không nhận ra sao?”
“Phải, viên ngọc chắc chắn đã gây ra một sự vướng víu nào đó, phải không? Sao có thể không nhận ra điều đó để rồi phải sống một thời gian dài trong sự nghèo khó và thiếu thốn”, một đệ tử khác nói.
Đức Phật nghe tất cả những lời nhận xét này, không nói gì. Một lúc sau, Ngài lại hỏi: “Các ngươi có nhiều người nghèo như vậy không?”
Đám đệ tử ngồi bên dưới nhìn nhau, không hiểu ý của Đức Phật.
Thấy vậy, Đức Pháp Vương thong thả nói tiếp: “Ai trong chúng ta cũng có ít nhất một người bạn tốt như vị thương gia đó, mỗi người chúng ta đều ít nhất một lần được ban cho một món quà, nhưng không phải ai cũng đủ tỉnh táo và minh mẫn để nhận ra viên ngọc quý đó và biết cách để sử dụng nó để làm cho cuộc sống của mình tốt hơn.
Có người vài năm, có người vài chục năm, có người cả đời nghèo khổ, không được một ngày sung sướng từ món quà quý giá mà mình được trao…”.
Tại sao chúng ta quên rằng chúng ta sở hữu một viên ngọc quý?
Hầu hết chúng ta nghĩ rằng chúng ta nghèo, rằng chúng ta không thành công vì chúng ta không may mắn. Chúng ta thường có một tâm lý giống nhau để lý giải điều này, tôi cho rằng đó là do cuộc sống chưa cho họ cơ hội. Cũng có những người luôn tìm kiếm cơ hội để một ngày nào đó đổi đời nhưng tìm mãi không thấy.
Theo câu chuyện trên, Đức Phật dạy rằng ai cũng có một viên ngọc quý, nhưng không phải ai cũng đủ tinh ý hay đủ khả năng để nhận ra khi nào mình có và sử dụng viên ngọc đó để cải thiện cuộc sống, nên có người suốt đời nghèo khổ. Cuối cùng thì bạn đã đánh mất cơ hội đổi đời từ lúc nào mà không hề hay biết.
Sự thật là nhiều người có một gia đình hạnh phúc nhưng vì một lý do nào đó mà họ vô tình đánh mất nó, sau này hối hận thì đã quá muộn.
Có người được tạo cơ hội thăng tiến, nhưng vì e ngại, rụt rè từ chối nên cả đời quay cuồng, mất phương hướng.
Hoặc có người có cơ hội đầu tư sinh lợi nhưng vì không tự tin, không đủ năng lực nên đánh mất…
Sự thật là vì chúng ta cũng giống như người đàn ông nghèo trong câu chuyện trên, sống vội vàng như thể chỉ để “cho qua ngày” nên quên dừng lại một phút để xem lại những cơ hội, sự may mắn có được. . trong túi của bạn hay không.
Tương tự, trong câu chuyện, một nông dân nghèo đến tìm một ông lão được coi là thông minh nhất vùng sống trên núi để xin một cơ hội làm giàu. Ông nội nói:
– Thượng đế luôn cho mỗi người cơ hội để giàu có và thành công. Nếu biết nắm bắt cơ hội, bạn sẽ làm được. Tại sao chúng tôi nên đến với bạn?
Người nông dân than thở mình vất vả sớm hôm mà vẫn không giàu được. Ông lão thương hại nói:
– Mỗi sáng sớm và đêm khuya, khi mặt trời chưa mọc hay chưa lặn, bạn hãy ra bãi cát ngoài làng, tìm viên đá ước nguyện – là viên đá khi bạn cầm trên tay cầm lên, bạn sẽ thấy nó rất ấm áp và phát sáng. sáng. Nếu bạn có nó, tất cả mong muốn của bạn sẽ trở thành sự thật. Nhớ là khi đã nhặt được thì phải cầm chắc trong lòng bàn tay. Biết đâu cơ hội làm giàu sẽ đến. Nếu rơi xuống đất, viên đá sẽ lập tức mất tác dụng.
Người nông dân cảm ơn anh ta và làm theo lời anh ta. Sau nhiều tháng miệt mài tìm kiếm, anh vẫn không tìm được “hòn đá ước nguyện”, cho rằng ông già lừa mình. Anh tức giận vớ lấy một hòn đá và ném đi thì bất ngờ hòn đá phát sáng và phát nổ. Hình ảnh ông già đột nhiên xuất hiện và nói:
“Đáng tiếc cho ngươi, cơ hội đã đến rồi, nhưng theo thói quen của một người thiếu kiên nhẫn, ngươi đã để vuột mất. Cũng như rất nhiều lần trong đời, bạn đã buông tay. Trong giây phút cuối cùng, bạn đã tìm thấy viên đá ước nguyện, nhưng bạn không thể làm điều đó chỉ bằng một nắm tay, vĩnh viễn đánh mất cơ hội.
Người nông dân tức giận vì chỉ còn vài giây nữa nhưng vẫn nôn nóng và bỏ lỡ cơ hội.
Vì vậy, hãy trân trọng cơ hội của mỗi chúng ta, trong cuộc sống ai cho mình cơ hội cũng phải trân trọng, trong tình yêu, gặp ai cũng là điều đáng quý, đừng chỉ tranh cãi hơn thua mà hãy đi cùng nhau. một con đường cũng là một cái duyên… biết đâu ngày mai mỗi người sẽ có một hướng đi.
Trong cuộc sống, đừng vì quá mải miết đi tìm hạnh phúc mà đánh mất hạnh phúc. Hạnh phúc và niềm vui là những cảm giác và cảm giác, khi tâm có chất liệu của hạnh phúc thì những hoàn cảnh đau khổ và bất hòa đều là “chuyện nhỏ” so với số lượng hạnh phúc hiện có trong tâm…
Vui một ngày lãi một ngày… Hạnh phúc do mình tạo ra. Hạnh phúc, bình yên là mục đích cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những điều tầm thường nhất của cuộc sống, chúng ta phải tự tìm lấy.
Bạn đã biết đá quý của mình là gì chưa?
Hầu hết chúng ta đều hướng đến sự thành công và giàu có, nhưng đó là một khái niệm quá chung chung. Đó là những kết quả, cuối cùng xuất hiện dưới dạng Thành quả của những nỗ lực hiện tại (tức là Nguyên nhân) mà thôi.
Tại sao người khác có nhiều cơ hội còn bạn thì không? Tại sao cuộc sống không công bằng? Theo thống kê, con người thường dễ dàng chấp nhận và thích nghi với cuộc sống bình thường, thậm chí nghèo khó. Đó là lý do tại sao các nhà tâm lý học chỉ ra rằng có tới 96% sinh ra trong nghèo khó và chết trong nghèo khó.
Đó là vì họ đã thích nghi với cuộc sống nghèo khó của mình. Sống trong khổ cực quá lâu, họ dần thích nghi và không cảm thấy thoát nghèo là việc phải làm bằng mọi giá.
4% người còn lại, dù là thiểu số nhưng vẫn quyết tâm bứt phá để tạo cơ hội cho chính mình. Những người này dù cuộc sống có nhiều nghịch cảnh, thử thách nhưng họ vẫn quyết tâm vươn lên, tìm kiếm cơ hội đổi đời.
Vậy cơ hội là gì và tại sao nó chỉ đến với một số ít người, còn rất nhiều người phải thừa nhận rằng nó không bao giờ đến với họ?
Chúng ta chỉ quen phàn nàn về những gì mình không có nên không có thời gian để tìm hiểu xem “viên ngọc” mình có là gì. Có thể bạn đang tự hỏi ngay bây giờ: Viên ngọc quý của tôi là gì?
Cuộc sống giống như một tòa nhà bất động sản khổng lồ không giới hạn số tầng và mỗi con người đều được sinh ra từ những tầng thấp nhất. Mỗi ngày trôi qua, cơ hội xuất hiện trên mỗi tầng. Tuy nhiên, chỉ những người leo đến một tầng nhất định mới có thể nắm bắt cơ hội ở tầng đó.
Ẩn dụ này là quy luật của cuộc sống và quy luật của cơ hội. Hóa ra, thời điểm tốt nhất để bạn chuẩn bị nắm bắt cơ hội trong tương lai chính là nâng cấp bản thân ngay bây giờ.
Điều đầu tiên vẫn là bạn phải thực sự tin rằng mình cũng đang sở hữu vận may, cơ hội hay “viên ngọc quý” của chính mình, từ đó bạn mới có thể tĩnh lặng để nhận ra đó là gì.
Như Albert Einstein đã từng nói: “Mỗi người sinh ra đều là thiên tài. Nhưng nếu bạn bắt một con cá thể hiện khả năng của nó bằng cách leo cây, nó sẽ sống cả đời với niềm tin rằng nó chỉ là một thằng ngốc.”
Albert Einstein muốn nhắc nhở chúng ta rằng ai cũng có điểm mạnh của riêng mình. Tìm điểm mạnh của bạn và làm việc trên chúng. Sự thật là nếu bạn tập trung sai chỗ thì chỉ lãng phí thời gian và công sức, vì vậy mấu chốt và cũng là khó khăn nhất vẫn là nhận ra điểm mạnh của mình. Thời gian còn lại bạn phải kiên nhẫn tìm kiếm, khám phá nó để tập trung mài dũa viên ngọc thô thành ngọc quý.
Ngay từ hôm nay, bạn có thể áp dụng nó vào cuộc sống của mình, chẳng hạn nếu bạn có năng khiếu về âm nhạc, hãy tìm cách thể hiện niềm đam mê đó cho dù bạn đang làm ngành nghề gì, nếu bạn có năng khiếu về âm nhạc. thẩm mỹ hãy tiếp tục sở thích của bạn. Đừng chỉ vì một vài lời phê bình, một vài thất bại ban đầu mà nghĩ rằng mình không thể.
“Những viên ngọc quý” luôn có sẵn trong túi của bạn, nhưng chúng chỉ xuất hiện khi bạn đủ bình tĩnh, đủ hiểu biết để nhận ra chúng.
Cuộc đời này sẽ dẫn ta đến bến bờ nào ta không biết, nhưng khi ta có niềm tin, khi ta được thỏa mãn với những đam mê của mình, ta sẽ đạt được điều mình mong muốn.
Đăng bởi: Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy
Danh mục: Tổng hợp
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Lời Phật dạy ai cũng sở hữu ngọc quý: Không biết nên ta mãi nghèo” state=”close”]
Lời Phật dạy ai cũng sở hữu ngọc quý: Không biết nên ta mãi nghèo
Hình Ảnh về: Lời Phật dạy ai cũng sở hữu ngọc quý: Không biết nên ta mãi nghèo
Video về: Lời Phật dạy ai cũng sở hữu ngọc quý: Không biết nên ta mãi nghèo
Wiki về Lời Phật dạy ai cũng sở hữu ngọc quý: Không biết nên ta mãi nghèo
Lời Phật dạy ai cũng sở hữu ngọc quý: Không biết nên ta mãi nghèo -
Cùng đọc bài viết với Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy Lời Phật dạy ai cũng có ngọc quý: Không biết nên mãi nghèo.
Theo lời Phật dạy, mỗi người đều sở hữu một viên ngọc quý, nhưng nó là gì, nó ở đâu, tại sao không phải ai cũng tìm ra và sử dụng nó để có một cuộc sống giàu sang?
Chuyện người nghèo không biết được cho ngọc quý
Trong Kinh Pháp Hoa hay còn gọi là Kinh Pháp Hoa (tên tiếng Anh là Lotus Sutra) có ghi lại rằng, trong một buổi thuyết pháp cho các học trò của mình, Đức Phật đã kể một câu chuyện về hai người. Đôi bạn thân có cuộc sống hoàn toàn trái ngược nhau:
Bạn đang xem: Lời Phật dạy ai cũng sở hữu viên ngọc quý: Không biết nên mãi nghèo
“Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông sống rất nghèo khổ, nhưng có một người bạn là một thương gia giàu có, rất tốt bụng và hào phóng, không phân biệt giàu nghèo. Cứ như vậy, họ duy trì một tình bạn vô tư trong nhiều năm.
Một hôm, khi đang đi trên phố, hai người bạn tình cờ gặp nhau. Họ dừng lại nói chuyện vui vẻ. Vị thương gia đề nghị mời người bạn về nhà để có thêm thời gian trò chuyện.
Sau khi được bạn bè thết đãi nhiệt tình bằng đồ ăn ngon và rượu ngon, người đàn ông say đến mức lăn ra ngủ, không còn biết trời đất là gì. Trong khi đó, gia chủ nhận được tin khẩn có liên quan đến công việc làm ăn ở nơi xa, cần xử lý ngay.
Vì vậy, anh để bạn mình ngủ ở nhà, một mình giải quyết công việc.
Trước khi đi, người lái buôn thấy hoàn cảnh bạn mình khó khăn, rất thương và muốn giúp đỡ. Tuy nhiên, nhìn người bạn đang ngủ say, anh ta không dám đánh thức bạn nên đã bỏ vào túi bạn một viên ngọc quý, để bạn đem bán trang trải một phần chi phí sinh hoạt.
Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, người thương gia vẫn cảm thấy bất an, bởi nếu bạn mình ngủ quên làm viên ngọc rơi ra ngoài thì phải làm sao? Nghĩ vậy, ông liền đi lấy một cây kim và một mảnh vải, đặt viên ngọc trai vào gấu áo, khâu lại cho thật kín, cẩn thận rồi ra đi.
Sáng hôm sau, người bạn thức dậy, không thấy bạn mình đâu nên đoán bạn mình phải đi trước, không biết món quà quý giá mà mình được tặng. Anh về nhà, tiếp tục cuộc sống bần hàn với bao khó khăn như trước, không mảy may suy nghĩ.
Bẵng đi một thời gian dài, hai người tình cờ có dịp gặp lại nhau, người lái buôn mới hỏi người bạn rằng với món quà quý giá ấy, cuộc sống của anh dạo này có khá hơn không. Nói xong, anh chỉ cho bạn mình chỗ giấu viên ngọc.
Nhìn viên ngọc quý và đẹp, người bạn rất ngạc nhiên. Tuy nhiên, anh còn bất ngờ hơn khi chính mình đã mang nó đi khắp nơi mà không hề hay biết. Hóa ra mình đã sở hữu một thứ quý giá như vậy nhưng lại không biết sử dụng nó để làm cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn…”
Sau khi nghe câu chuyện Đức Phật kể, các đệ tử đều nhìn nhau cười. Có người than rằng: “Lạy Đức Thế Tôn, sao người nghèo đó lại ngu như vậy? Mang theo viên ngọc quý bên mình mà không nhận ra sao?”
“Phải, viên ngọc chắc chắn đã gây ra một sự vướng víu nào đó, phải không? Sao có thể không nhận ra điều đó để rồi phải sống một thời gian dài trong sự nghèo khó và thiếu thốn”, một đệ tử khác nói.
Đức Phật nghe tất cả những lời nhận xét này, không nói gì. Một lúc sau, Ngài lại hỏi: “Các ngươi có nhiều người nghèo như vậy không?”
Đám đệ tử ngồi bên dưới nhìn nhau, không hiểu ý của Đức Phật.
Thấy vậy, Đức Pháp Vương thong thả nói tiếp: “Ai trong chúng ta cũng có ít nhất một người bạn tốt như vị thương gia đó, mỗi người chúng ta đều ít nhất một lần được ban cho một món quà, nhưng không phải ai cũng đủ tỉnh táo và minh mẫn để nhận ra viên ngọc quý đó và biết cách để sử dụng nó để làm cho cuộc sống của mình tốt hơn.
Có người vài năm, có người vài chục năm, có người cả đời nghèo khổ, không được một ngày sung sướng từ món quà quý giá mà mình được trao…”.
Tại sao chúng ta quên rằng chúng ta sở hữu một viên ngọc quý?
Hầu hết chúng ta nghĩ rằng chúng ta nghèo, rằng chúng ta không thành công vì chúng ta không may mắn. Chúng ta thường có một tâm lý giống nhau để lý giải điều này, tôi cho rằng đó là do cuộc sống chưa cho họ cơ hội. Cũng có những người luôn tìm kiếm cơ hội để một ngày nào đó đổi đời nhưng tìm mãi không thấy.
Theo câu chuyện trên, Đức Phật dạy rằng ai cũng có một viên ngọc quý, nhưng không phải ai cũng đủ tinh ý hay đủ khả năng để nhận ra khi nào mình có và sử dụng viên ngọc đó để cải thiện cuộc sống, nên có người suốt đời nghèo khổ. Cuối cùng thì bạn đã đánh mất cơ hội đổi đời từ lúc nào mà không hề hay biết.
Sự thật là nhiều người có một gia đình hạnh phúc nhưng vì một lý do nào đó mà họ vô tình đánh mất nó, sau này hối hận thì đã quá muộn.
Có người được tạo cơ hội thăng tiến, nhưng vì e ngại, rụt rè từ chối nên cả đời quay cuồng, mất phương hướng.
Hoặc có người có cơ hội đầu tư sinh lợi nhưng vì không tự tin, không đủ năng lực nên đánh mất…
Sự thật là vì chúng ta cũng giống như người đàn ông nghèo trong câu chuyện trên, sống vội vàng như thể chỉ để “cho qua ngày” nên quên dừng lại một phút để xem lại những cơ hội, sự may mắn có được. . trong túi của bạn hay không.
Tương tự, trong câu chuyện, một nông dân nghèo đến tìm một ông lão được coi là thông minh nhất vùng sống trên núi để xin một cơ hội làm giàu. Ông nội nói:
- Thượng đế luôn cho mỗi người cơ hội để giàu có và thành công. Nếu biết nắm bắt cơ hội, bạn sẽ làm được. Tại sao chúng tôi nên đến với bạn?
Người nông dân than thở mình vất vả sớm hôm mà vẫn không giàu được. Ông lão thương hại nói:
– Mỗi sáng sớm và đêm khuya, khi mặt trời chưa mọc hay chưa lặn, bạn hãy ra bãi cát ngoài làng, tìm viên đá ước nguyện – là viên đá khi bạn cầm trên tay cầm lên, bạn sẽ thấy nó rất ấm áp và phát sáng. sáng. Nếu bạn có nó, tất cả mong muốn của bạn sẽ trở thành sự thật. Nhớ là khi đã nhặt được thì phải cầm chắc trong lòng bàn tay. Biết đâu cơ hội làm giàu sẽ đến. Nếu rơi xuống đất, viên đá sẽ lập tức mất tác dụng.
Người nông dân cảm ơn anh ta và làm theo lời anh ta. Sau nhiều tháng miệt mài tìm kiếm, anh vẫn không tìm được “hòn đá ước nguyện”, cho rằng ông già lừa mình. Anh tức giận vớ lấy một hòn đá và ném đi thì bất ngờ hòn đá phát sáng và phát nổ. Hình ảnh ông già đột nhiên xuất hiện và nói:
“Đáng tiếc cho ngươi, cơ hội đã đến rồi, nhưng theo thói quen của một người thiếu kiên nhẫn, ngươi đã để vuột mất. Cũng như rất nhiều lần trong đời, bạn đã buông tay. Trong giây phút cuối cùng, bạn đã tìm thấy viên đá ước nguyện, nhưng bạn không thể làm điều đó chỉ bằng một nắm tay, vĩnh viễn đánh mất cơ hội.
Người nông dân tức giận vì chỉ còn vài giây nữa nhưng vẫn nôn nóng và bỏ lỡ cơ hội.
Vì vậy, hãy trân trọng cơ hội của mỗi chúng ta, trong cuộc sống ai cho mình cơ hội cũng phải trân trọng, trong tình yêu, gặp ai cũng là điều đáng quý, đừng chỉ tranh cãi hơn thua mà hãy đi cùng nhau. một con đường cũng là một cái duyên… biết đâu ngày mai mỗi người sẽ có một hướng đi.
Trong cuộc sống, đừng vì quá mải miết đi tìm hạnh phúc mà đánh mất hạnh phúc. Hạnh phúc và niềm vui là những cảm giác và cảm giác, khi tâm có chất liệu của hạnh phúc thì những hoàn cảnh đau khổ và bất hòa đều là "chuyện nhỏ" so với số lượng hạnh phúc hiện có trong tâm...
Vui một ngày lãi một ngày… Hạnh phúc do mình tạo ra. Hạnh phúc, bình yên là mục đích cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những điều tầm thường nhất của cuộc sống, chúng ta phải tự tìm lấy.
Bạn đã biết đá quý của mình là gì chưa?
Hầu hết chúng ta đều hướng đến sự thành công và giàu có, nhưng đó là một khái niệm quá chung chung. Đó là những kết quả, cuối cùng xuất hiện dưới dạng Thành quả của những nỗ lực hiện tại (tức là Nguyên nhân) mà thôi.
Tại sao người khác có nhiều cơ hội còn bạn thì không? Tại sao cuộc sống không công bằng? Theo thống kê, con người thường dễ dàng chấp nhận và thích nghi với cuộc sống bình thường, thậm chí nghèo khó. Đó là lý do tại sao các nhà tâm lý học chỉ ra rằng có tới 96% sinh ra trong nghèo khó và chết trong nghèo khó.
Đó là vì họ đã thích nghi với cuộc sống nghèo khó của mình. Sống trong khổ cực quá lâu, họ dần thích nghi và không cảm thấy thoát nghèo là việc phải làm bằng mọi giá.
4% người còn lại, dù là thiểu số nhưng vẫn quyết tâm bứt phá để tạo cơ hội cho chính mình. Những người này dù cuộc sống có nhiều nghịch cảnh, thử thách nhưng họ vẫn quyết tâm vươn lên, tìm kiếm cơ hội đổi đời.
Vậy cơ hội là gì và tại sao nó chỉ đến với một số ít người, còn rất nhiều người phải thừa nhận rằng nó không bao giờ đến với họ?
Chúng ta chỉ quen phàn nàn về những gì mình không có nên không có thời gian để tìm hiểu xem “viên ngọc” mình có là gì. Có thể bạn đang tự hỏi ngay bây giờ: Viên ngọc quý của tôi là gì?
Cuộc sống giống như một tòa nhà bất động sản khổng lồ không giới hạn số tầng và mỗi con người đều được sinh ra từ những tầng thấp nhất. Mỗi ngày trôi qua, cơ hội xuất hiện trên mỗi tầng. Tuy nhiên, chỉ những người leo đến một tầng nhất định mới có thể nắm bắt cơ hội ở tầng đó.
Ẩn dụ này là quy luật của cuộc sống và quy luật của cơ hội. Hóa ra, thời điểm tốt nhất để bạn chuẩn bị nắm bắt cơ hội trong tương lai chính là nâng cấp bản thân ngay bây giờ.
Điều đầu tiên vẫn là bạn phải thực sự tin rằng mình cũng đang sở hữu vận may, cơ hội hay “viên ngọc quý” của chính mình, từ đó bạn mới có thể tĩnh lặng để nhận ra đó là gì.
Như Albert Einstein đã từng nói: “Mỗi người sinh ra đều là thiên tài. Nhưng nếu bạn bắt một con cá thể hiện khả năng của nó bằng cách leo cây, nó sẽ sống cả đời với niềm tin rằng nó chỉ là một thằng ngốc.”
Albert Einstein muốn nhắc nhở chúng ta rằng ai cũng có điểm mạnh của riêng mình. Tìm điểm mạnh của bạn và làm việc trên chúng. Sự thật là nếu bạn tập trung sai chỗ thì chỉ lãng phí thời gian và công sức, vì vậy mấu chốt và cũng là khó khăn nhất vẫn là nhận ra điểm mạnh của mình. Thời gian còn lại bạn phải kiên nhẫn tìm kiếm, khám phá nó để tập trung mài dũa viên ngọc thô thành ngọc quý.
Ngay từ hôm nay, bạn có thể áp dụng nó vào cuộc sống của mình, chẳng hạn nếu bạn có năng khiếu về âm nhạc, hãy tìm cách thể hiện niềm đam mê đó cho dù bạn đang làm ngành nghề gì, nếu bạn có năng khiếu về âm nhạc. thẩm mỹ hãy tiếp tục sở thích của bạn. Đừng chỉ vì một vài lời phê bình, một vài thất bại ban đầu mà nghĩ rằng mình không thể.
“Những viên ngọc quý” luôn có sẵn trong túi của bạn, nhưng chúng chỉ xuất hiện khi bạn đủ bình tĩnh, đủ hiểu biết để nhận ra chúng.
Cuộc đời này sẽ dẫn ta đến bến bờ nào ta không biết, nhưng khi ta có niềm tin, khi ta được thỏa mãn với những đam mê của mình, ta sẽ đạt được điều mình mong muốn.
Đăng bởi: Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy
Danh mục: Tổng hợp
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” ez-toc-section” >Chuyện người nghèo không biết được cho ngọc quý
Trong Kinh Pháp Hoa hay còn gọi là Kinh Pháp Hoa (tên tiếng Anh là Lotus Sutra) có ghi lại rằng, trong một buổi thuyết pháp cho các học trò của mình, Đức Phật đã kể một câu chuyện về hai người. Đôi bạn thân có cuộc sống hoàn toàn trái ngược nhau:
Bạn đang xem: Lời Phật dạy ai cũng sở hữu viên ngọc quý: Không biết nên mãi nghèo
“Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông sống rất nghèo khổ, nhưng có một người bạn là một thương gia giàu có, rất tốt bụng và hào phóng, không phân biệt giàu nghèo. Cứ như vậy, họ duy trì một tình bạn vô tư trong nhiều năm.
Một hôm, khi đang đi trên phố, hai người bạn tình cờ gặp nhau. Họ dừng lại nói chuyện vui vẻ. Vị thương gia đề nghị mời người bạn về nhà để có thêm thời gian trò chuyện.
Sau khi được bạn bè thết đãi nhiệt tình bằng đồ ăn ngon và rượu ngon, người đàn ông say đến mức lăn ra ngủ, không còn biết trời đất là gì. Trong khi đó, gia chủ nhận được tin khẩn có liên quan đến công việc làm ăn ở nơi xa, cần xử lý ngay.
Vì vậy, anh để bạn mình ngủ ở nhà, một mình giải quyết công việc.
Trước khi đi, người lái buôn thấy hoàn cảnh bạn mình khó khăn, rất thương và muốn giúp đỡ. Tuy nhiên, nhìn người bạn đang ngủ say, anh ta không dám đánh thức bạn nên đã bỏ vào túi bạn một viên ngọc quý, để bạn đem bán trang trải một phần chi phí sinh hoạt.
Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, người thương gia vẫn cảm thấy bất an, bởi nếu bạn mình ngủ quên làm viên ngọc rơi ra ngoài thì phải làm sao? Nghĩ vậy, ông liền đi lấy một cây kim và một mảnh vải, đặt viên ngọc trai vào gấu áo, khâu lại cho thật kín, cẩn thận rồi ra đi.
Sáng hôm sau, người bạn thức dậy, không thấy bạn mình đâu nên đoán bạn mình phải đi trước, không biết món quà quý giá mà mình được tặng. Anh về nhà, tiếp tục cuộc sống bần hàn với bao khó khăn như trước, không mảy may suy nghĩ.
Bẵng đi một thời gian dài, hai người tình cờ có dịp gặp lại nhau, người lái buôn mới hỏi người bạn rằng với món quà quý giá ấy, cuộc sống của anh dạo này có khá hơn không. Nói xong, anh chỉ cho bạn mình chỗ giấu viên ngọc.
Nhìn viên ngọc quý và đẹp, người bạn rất ngạc nhiên. Tuy nhiên, anh còn bất ngờ hơn khi chính mình đã mang nó đi khắp nơi mà không hề hay biết. Hóa ra mình đã sở hữu một thứ quý giá như vậy nhưng lại không biết sử dụng nó để làm cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn…”
Sau khi nghe câu chuyện Đức Phật kể, các đệ tử đều nhìn nhau cười. Có người than rằng: “Lạy Đức Thế Tôn, sao người nghèo đó lại ngu như vậy? Mang theo viên ngọc quý bên mình mà không nhận ra sao?”
“Phải, viên ngọc chắc chắn đã gây ra một sự vướng víu nào đó, phải không? Sao có thể không nhận ra điều đó để rồi phải sống một thời gian dài trong sự nghèo khó và thiếu thốn”, một đệ tử khác nói.
Đức Phật nghe tất cả những lời nhận xét này, không nói gì. Một lúc sau, Ngài lại hỏi: “Các ngươi có nhiều người nghèo như vậy không?”
Đám đệ tử ngồi bên dưới nhìn nhau, không hiểu ý của Đức Phật.
Thấy vậy, Đức Pháp Vương thong thả nói tiếp: “Ai trong chúng ta cũng có ít nhất một người bạn tốt như vị thương gia đó, mỗi người chúng ta đều ít nhất một lần được ban cho một món quà, nhưng không phải ai cũng đủ tỉnh táo và minh mẫn để nhận ra viên ngọc quý đó và biết cách để sử dụng nó để làm cho cuộc sống của mình tốt hơn.
Có người vài năm, có người vài chục năm, có người cả đời nghèo khổ, không được một ngày sung sướng từ món quà quý giá mà mình được trao…”.
Tại sao chúng ta quên rằng chúng ta sở hữu một viên ngọc quý?
Hầu hết chúng ta nghĩ rằng chúng ta nghèo, rằng chúng ta không thành công vì chúng ta không may mắn. Chúng ta thường có một tâm lý giống nhau để lý giải điều này, tôi cho rằng đó là do cuộc sống chưa cho họ cơ hội. Cũng có những người luôn tìm kiếm cơ hội để một ngày nào đó đổi đời nhưng tìm mãi không thấy.
Theo câu chuyện trên, Đức Phật dạy rằng ai cũng có một viên ngọc quý, nhưng không phải ai cũng đủ tinh ý hay đủ khả năng để nhận ra khi nào mình có và sử dụng viên ngọc đó để cải thiện cuộc sống, nên có người suốt đời nghèo khổ. Cuối cùng thì bạn đã đánh mất cơ hội đổi đời từ lúc nào mà không hề hay biết.
Sự thật là nhiều người có một gia đình hạnh phúc nhưng vì một lý do nào đó mà họ vô tình đánh mất nó, sau này hối hận thì đã quá muộn.
Có người được tạo cơ hội thăng tiến, nhưng vì e ngại, rụt rè từ chối nên cả đời quay cuồng, mất phương hướng.
Hoặc có người có cơ hội đầu tư sinh lợi nhưng vì không tự tin, không đủ năng lực nên đánh mất…
Sự thật là vì chúng ta cũng giống như người đàn ông nghèo trong câu chuyện trên, sống vội vàng như thể chỉ để “cho qua ngày” nên quên dừng lại một phút để xem lại những cơ hội, sự may mắn có được. . trong túi của bạn hay không.
Tương tự, trong câu chuyện, một nông dân nghèo đến tìm một ông lão được coi là thông minh nhất vùng sống trên núi để xin một cơ hội làm giàu. Ông nội nói:
– Thượng đế luôn cho mỗi người cơ hội để giàu có và thành công. Nếu biết nắm bắt cơ hội, bạn sẽ làm được. Tại sao chúng tôi nên đến với bạn?
Người nông dân than thở mình vất vả sớm hôm mà vẫn không giàu được. Ông lão thương hại nói:
– Mỗi sáng sớm và đêm khuya, khi mặt trời chưa mọc hay chưa lặn, bạn hãy ra bãi cát ngoài làng, tìm viên đá ước nguyện – là viên đá khi bạn cầm trên tay cầm lên, bạn sẽ thấy nó rất ấm áp và phát sáng. sáng. Nếu bạn có nó, tất cả mong muốn của bạn sẽ trở thành sự thật. Nhớ là khi đã nhặt được thì phải cầm chắc trong lòng bàn tay. Biết đâu cơ hội làm giàu sẽ đến. Nếu rơi xuống đất, viên đá sẽ lập tức mất tác dụng.
Người nông dân cảm ơn anh ta và làm theo lời anh ta. Sau nhiều tháng miệt mài tìm kiếm, anh vẫn không tìm được “hòn đá ước nguyện”, cho rằng ông già lừa mình. Anh tức giận vớ lấy một hòn đá và ném đi thì bất ngờ hòn đá phát sáng và phát nổ. Hình ảnh ông già đột nhiên xuất hiện và nói:
“Đáng tiếc cho ngươi, cơ hội đã đến rồi, nhưng theo thói quen của một người thiếu kiên nhẫn, ngươi đã để vuột mất. Cũng như rất nhiều lần trong đời, bạn đã buông tay. Trong giây phút cuối cùng, bạn đã tìm thấy viên đá ước nguyện, nhưng bạn không thể làm điều đó chỉ bằng một nắm tay, vĩnh viễn đánh mất cơ hội.
Người nông dân tức giận vì chỉ còn vài giây nữa nhưng vẫn nôn nóng và bỏ lỡ cơ hội.
Vì vậy, hãy trân trọng cơ hội của mỗi chúng ta, trong cuộc sống ai cho mình cơ hội cũng phải trân trọng, trong tình yêu, gặp ai cũng là điều đáng quý, đừng chỉ tranh cãi hơn thua mà hãy đi cùng nhau. một con đường cũng là một cái duyên… biết đâu ngày mai mỗi người sẽ có một hướng đi.
Trong cuộc sống, đừng vì quá mải miết đi tìm hạnh phúc mà đánh mất hạnh phúc. Hạnh phúc và niềm vui là những cảm giác và cảm giác, khi tâm có chất liệu của hạnh phúc thì những hoàn cảnh đau khổ và bất hòa đều là “chuyện nhỏ” so với số lượng hạnh phúc hiện có trong tâm…
Vui một ngày lãi một ngày… Hạnh phúc do mình tạo ra. Hạnh phúc, bình yên là mục đích cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những điều tầm thường nhất của cuộc sống, chúng ta phải tự tìm lấy.
Bạn đã biết đá quý của mình là gì chưa?
Hầu hết chúng ta đều hướng đến sự thành công và giàu có, nhưng đó là một khái niệm quá chung chung. Đó là những kết quả, cuối cùng xuất hiện dưới dạng Thành quả của những nỗ lực hiện tại (tức là Nguyên nhân) mà thôi.
Tại sao người khác có nhiều cơ hội còn bạn thì không? Tại sao cuộc sống không công bằng? Theo thống kê, con người thường dễ dàng chấp nhận và thích nghi với cuộc sống bình thường, thậm chí nghèo khó. Đó là lý do tại sao các nhà tâm lý học chỉ ra rằng có tới 96% sinh ra trong nghèo khó và chết trong nghèo khó.
Đó là vì họ đã thích nghi với cuộc sống nghèo khó của mình. Sống trong khổ cực quá lâu, họ dần thích nghi và không cảm thấy thoát nghèo là việc phải làm bằng mọi giá.
4% người còn lại, dù là thiểu số nhưng vẫn quyết tâm bứt phá để tạo cơ hội cho chính mình. Những người này dù cuộc sống có nhiều nghịch cảnh, thử thách nhưng họ vẫn quyết tâm vươn lên, tìm kiếm cơ hội đổi đời.
Vậy cơ hội là gì và tại sao nó chỉ đến với một số ít người, còn rất nhiều người phải thừa nhận rằng nó không bao giờ đến với họ?
Chúng ta chỉ quen phàn nàn về những gì mình không có nên không có thời gian để tìm hiểu xem “viên ngọc” mình có là gì. Có thể bạn đang tự hỏi ngay bây giờ: Viên ngọc quý của tôi là gì?
Cuộc sống giống như một tòa nhà bất động sản khổng lồ không giới hạn số tầng và mỗi con người đều được sinh ra từ những tầng thấp nhất. Mỗi ngày trôi qua, cơ hội xuất hiện trên mỗi tầng. Tuy nhiên, chỉ những người leo đến một tầng nhất định mới có thể nắm bắt cơ hội ở tầng đó.
Ẩn dụ này là quy luật của cuộc sống và quy luật của cơ hội. Hóa ra, thời điểm tốt nhất để bạn chuẩn bị nắm bắt cơ hội trong tương lai chính là nâng cấp bản thân ngay bây giờ.
Điều đầu tiên vẫn là bạn phải thực sự tin rằng mình cũng đang sở hữu vận may, cơ hội hay “viên ngọc quý” của chính mình, từ đó bạn mới có thể tĩnh lặng để nhận ra đó là gì.
Như Albert Einstein đã từng nói: “Mỗi người sinh ra đều là thiên tài. Nhưng nếu bạn bắt một con cá thể hiện khả năng của nó bằng cách leo cây, nó sẽ sống cả đời với niềm tin rằng nó chỉ là một thằng ngốc.”
Albert Einstein muốn nhắc nhở chúng ta rằng ai cũng có điểm mạnh của riêng mình. Tìm điểm mạnh của bạn và làm việc trên chúng. Sự thật là nếu bạn tập trung sai chỗ thì chỉ lãng phí thời gian và công sức, vì vậy mấu chốt và cũng là khó khăn nhất vẫn là nhận ra điểm mạnh của mình. Thời gian còn lại bạn phải kiên nhẫn tìm kiếm, khám phá nó để tập trung mài dũa viên ngọc thô thành ngọc quý.
Ngay từ hôm nay, bạn có thể áp dụng nó vào cuộc sống của mình, chẳng hạn nếu bạn có năng khiếu về âm nhạc, hãy tìm cách thể hiện niềm đam mê đó cho dù bạn đang làm ngành nghề gì, nếu bạn có năng khiếu về âm nhạc. thẩm mỹ hãy tiếp tục sở thích của bạn. Đừng chỉ vì một vài lời phê bình, một vài thất bại ban đầu mà nghĩ rằng mình không thể.
“Những viên ngọc quý” luôn có sẵn trong túi của bạn, nhưng chúng chỉ xuất hiện khi bạn đủ bình tĩnh, đủ hiểu biết để nhận ra chúng.
Cuộc đời này sẽ dẫn ta đến bến bờ nào ta không biết, nhưng khi ta có niềm tin, khi ta được thỏa mãn với những đam mê của mình, ta sẽ đạt được điều mình mong muốn.
Đăng bởi: Phòng Giáo dục và Đào tạo Sa Thầy
Danh mục: Tổng hợp
[/box]
#Lời #Phật #dạy #cũng #sở #hữu #ngọc #quý #Không #biết #nên #mãi #nghèo
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Lời Phật dạy ai cũng sở hữu ngọc quý: Không biết nên ta mãi nghèo có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Lời Phật dạy ai cũng sở hữu ngọc quý: Không biết nên ta mãi nghèo bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Chuyên mục: Văn học
#Lời #Phật #dạy #cũng #sở #hữu #ngọc #quý #Không #biết #nên #mãi #nghèo
Trả lời