Tôi thích chơi quay từ lúc còn nhỏ. Mẹ kể, mỗi lần nhà ngâm cà chua, mẹ đều chọn cho tôi những quả cà chua thật tròn, lấy tăm xiên qua đó thành một con quay.
About: Tuổi chơi quay – một kỷ niệm khó quên
Phân công
Tôi thích chơi quay từ lúc còn nhỏ.
Mẹ kể, mỗi lúc nhà ngâm cà chua, mẹ lại chọn cho tôi những quả cà chua thật tròn, lấy tăm xiên qua cho thành con quay. Rồi những lát cà rốt, những chiếc nút nhựa, nút cao su của lọ penicilin đều được tôi trở thành con quay.
Trước đây mình rất hiếu động, nhưng với mấy con quay đó, mình cứ đánh tay trái, quay và đánh với bánh xe cao su, và một mình cả buổi chiều vì mấy con quay đó ko mang ra được. Chơi với lũ trẻ đường phố.
Thế nên bạn có thể tưởng tượng tôi vui như thế nào, vào một ngày Tết, túi đầy những đồng tiền mừng tuổi, tôi đi bộ gần hai cây số lên phố Tô Tịch để sắm một con quay tiện lợi – một lượt thật ác.
Tôi quay đi quay lại vài lần mới thấy một con quay mít vàng ươm như cái bánh rán. Suốt 1 tuần liền ra sau nhà thả và bắn xác thực. Lúc thấy thành thục, tôi mang nó ra đường chơi với bằng hữu. Những vết móng tay trên con quay của tôi trông thật tội nghiệp. Chỉ sau vài ngày, nó đã trở thành một con quay ghẻ lở, ko còn là một chiếc bánh rán nữa.
Tôi quyết định tân trang lại con quay hồi chuyển của mình. Bạn em hay sơn vòng màu đỏ, vàng, đen… Nhìn cũng đẹp. Nhưng… vừa mới chơi, máy ảnh của tôi đã bị tách một lần, văng xuống cống. Rớt xuống cống cũng là chuyện tầm thường, cứ ra máy nước công cộng ngay bên đường là xong. Tuy nhiên, lúc tôi chạy ra thì thấy nó nằm giữa một “bãi mìn” vàng vọt. Tôi ko biết làm thế nào. Vứt đi thì ko nhặt được, nhặt cũng ko xong.. Chưa hết, lũ bạn quái gở của tôi hét lên:
– Nhặt nó lên!
– Quay lại lấy xà phòng thơm đi!
– Đừng chơi con quay hồi chuyển cứt!
Rất lâu sau đó, tôi có một con quay hồi chuyển khác – và nhiều con quay khác nữa. Nhưng dù tôi sơn thế nào, thậm chí là mới toanh, vẫn có người hét lên: “Đây là một con quay cứt!” Tôi biết họ nói đùa, nhưng tôi vẫn thắc mắc: “Ko biết mình làm có đúng ko? Vì sao ko nhặt được?”.
Dù sao thì tuổi chơi quay của tôi cũng hoàn thành lúc mẹ tôi có lần thấy một bà bán hột vịt lộn kéo tay lôi tôi về nhà để bắt đền. Mẹ mang tất cả bầu bí của tôi xuống bếp.
Kỷ niệm buồn về con quay đó mãi in sâu trong tâm trí tôi.
cây đại hoàng
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Kể về: Tuổi chơi quay- một kỷ niệm khó quên” state=”close”]
Kể về: Tuổi chơi quay- một kỷ niệm khó quên
Hình Ảnh về: Kể về: Tuổi chơi quay- một kỷ niệm khó quên
Video về: Kể về: Tuổi chơi quay- một kỷ niệm khó quên
Wiki về Kể về: Tuổi chơi quay- một kỷ niệm khó quên
Kể về: Tuổi chơi quay- một kỷ niệm khó quên -
Tôi thích chơi quay từ lúc còn nhỏ. Mẹ kể, mỗi lần nhà ngâm cà chua, mẹ đều chọn cho tôi những quả cà chua thật tròn, lấy tăm xiên qua đó thành một con quay.
About: Tuổi chơi quay – một kỷ niệm khó quên
Phân công
Tôi thích chơi quay từ lúc còn nhỏ.
Mẹ kể, mỗi lúc nhà ngâm cà chua, mẹ lại chọn cho tôi những quả cà chua thật tròn, lấy tăm xiên qua cho thành con quay. Rồi những lát cà rốt, những chiếc nút nhựa, nút cao su của lọ penicilin đều được tôi trở thành con quay.
Trước đây mình rất hiếu động, nhưng với mấy con quay đó, mình cứ đánh tay trái, quay và đánh với bánh xe cao su, và một mình cả buổi chiều vì mấy con quay đó ko mang ra được. Chơi với lũ trẻ đường phố.
Thế nên bạn có thể tưởng tượng tôi vui như thế nào, vào một ngày Tết, túi đầy những đồng tiền mừng tuổi, tôi đi bộ gần hai cây số lên phố Tô Tịch để sắm một con quay tiện lợi - một lượt thật ác.
Tôi quay đi quay lại vài lần mới thấy một con quay mít vàng ươm như cái bánh rán. Suốt 1 tuần liền ra sau nhà thả và bắn xác thực. Lúc thấy thành thục, tôi mang nó ra đường chơi với bằng hữu. Những vết móng tay trên con quay của tôi trông thật tội nghiệp. Chỉ sau vài ngày, nó đã trở thành một con quay ghẻ lở, ko còn là một chiếc bánh rán nữa.
Tôi quyết định tân trang lại con quay hồi chuyển của mình. Bạn em hay sơn vòng màu đỏ, vàng, đen… Nhìn cũng đẹp. Nhưng… vừa mới chơi, máy ảnh của tôi đã bị tách một lần, văng xuống cống. Rớt xuống cống cũng là chuyện tầm thường, cứ ra máy nước công cộng ngay bên đường là xong. Tuy nhiên, lúc tôi chạy ra thì thấy nó nằm giữa một "bãi mìn" vàng vọt. Tôi ko biết làm thế nào. Vứt đi thì ko nhặt được, nhặt cũng ko xong.. Chưa hết, lũ bạn quái gở của tôi hét lên:
- Nhặt nó lên!
- Quay lại lấy xà phòng thơm đi!
- Đừng chơi con quay hồi chuyển cứt!
Rất lâu sau đó, tôi có một con quay hồi chuyển khác – và nhiều con quay khác nữa. Nhưng dù tôi sơn thế nào, thậm chí là mới toanh, vẫn có người hét lên: "Đây là một con quay cứt!" Tôi biết họ nói đùa, nhưng tôi vẫn thắc mắc: “Ko biết mình làm có đúng ko? Vì sao ko nhặt được?”.
Dù sao thì tuổi chơi quay của tôi cũng hoàn thành lúc mẹ tôi có lần thấy một bà bán hột vịt lộn kéo tay lôi tôi về nhà để bắt đền. Mẹ mang tất cả bầu bí của tôi xuống bếp.
Kỷ niệm buồn về con quay đó mãi in sâu trong tâm trí tôi.
cây đại hoàng
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” s14 lineheight”>Tôi thích chơi quay từ khi còn nhỏ. Mẹ kể, mỗi lần nhà ngâm cà chua, mẹ đều chọn cho tôi những quả cà chua thật tròn, lấy tăm xiên qua đó thành một con quay.
About: Tuổi chơi quay – một kỷ niệm khó quên
Phân công
Tôi thích chơi quay từ khi còn nhỏ.
Mẹ kể, mỗi khi nhà ngâm cà chua, mẹ lại chọn cho tôi những quả cà chua thật tròn, lấy tăm xiên qua cho thành con quay. Rồi những lát cà rốt, những chiếc nút nhựa, nút cao su của lọ penicilin đều được tôi biến thành con quay.
Trước đây mình rất hiếu động, nhưng với mấy con quay đó, mình cứ đánh tay trái, quay và đánh với bánh xe cao su, và một mình cả buổi chiều vì mấy con quay đó không mang ra được. Chơi với lũ trẻ đường phố.
Thế nên bạn có thể tưởng tượng tôi vui như thế nào, vào một ngày Tết, túi đầy những đồng tiền mừng tuổi, tôi đi bộ gần hai cây số lên phố Tô Tịch để mua một con quay tiện lợi – một lượt thật ác.
Tôi quay đi quay lại vài lần mới thấy một con quay mít vàng ươm như cái bánh rán. Suốt 1 tuần liền ra sau nhà thả và bắn chính xác. Khi thấy thành thạo, tôi mang nó ra đường chơi với bạn bè. Những vết móng tay trên con quay của tôi trông thật tội nghiệp. Chỉ sau vài ngày, nó đã trở thành một con quay ghẻ lở, không còn là một chiếc bánh rán nữa.
Tôi quyết định tân trang lại con quay hồi chuyển của mình. Bạn em hay sơn vòng màu đỏ, vàng, đen… Nhìn cũng đẹp. Nhưng… vừa mới chơi, máy ảnh của tôi đã bị tách một lần, văng xuống cống. Rớt xuống cống cũng là chuyện bình thường, cứ ra máy nước công cộng ngay bên đường là xong. Tuy nhiên, khi tôi chạy ra thì thấy nó nằm giữa một “bãi mìn” vàng vọt. Tôi không biết làm thế nào. Vứt đi thì không nhặt được, nhặt cũng không xong.. Chưa hết, lũ bạn quái gở của tôi hét lên:
– Nhặt nó lên!
– Quay lại lấy xà phòng thơm đi!
– Đừng chơi con quay hồi chuyển cứt!
Rất lâu sau đó, tôi có một con quay hồi chuyển khác – và nhiều con quay khác nữa. Nhưng dù tôi sơn thế nào, thậm chí là mới toanh, vẫn có người hét lên: “Đây là một con quay cứt!” Tôi biết họ nói đùa, nhưng tôi vẫn thắc mắc: “Không biết mình làm có đúng không? Tại sao không nhặt được?”.
Dù sao thì tuổi chơi quay của tôi cũng chấm dứt khi mẹ tôi có lần thấy một bà bán hột vịt lộn kéo tay lôi tôi về nhà để bắt đền. Mẹ mang tất cả bầu bí của tôi xuống bếp.
Kỷ niệm buồn về con quay đó mãi in sâu trong tâm trí tôi.
cây đại hoàng
[/box]
#Kể #về #Tuổi #chơi #quay #một #kỷ #niệm #khó #quên
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Kể về: Tuổi chơi quay- một kỷ niệm khó quên có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Kể về: Tuổi chơi quay- một kỷ niệm khó quên bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Văn học
#Kể #về #Tuổi #chơi #quay #một #kỷ #niệm #khó #quên
Trả lời