Cây đa nằm trên bãi cỏ rộng tới ba sào cạnh ngã ba đường vào xóm Bầu, làng Bến.
1. Từ bến Yến đã thấy làng tôi. Qua cánh đồng rộng lớn, tuyến đường liên xã dài hơn hai cây số, tôi như thấy rõ hình bóng quê hương thân yêu: cây đa Mục Bái in bóng xanh thẫm giữa trời. Mỗi lần đi xa lại bổi hổi xúc động như thể cây đa đầu làng Hương đang vẫy gọi hy vọng.
2. Cây đa nằm trên bãi cỏ rộng tới ba sào cạnh ngã ba đường vào xóm Bầu, làng Bến.. Cách cây đa trăm mét là đình Hương, nổi tiếng khắp vùng. Cây đa tỏa bóng xanh. Ông tôi kể: “Ông Nghè trồng cây đa này và đặt tên là Mục Bái. Mười đời nay, con cháu ông và họ Trịnh vẫn tự hào về cây đa cổ thụ. Chắc cũng hơn 200 năm rồi…”.
Gốc xù xì, phải năm sáu người ôm mới xuể. Bộ rễ màu nâu sẫm giống như bầy mãng xà khổng lồ cuộn tròn, nửa chìm nửa nổi ôm lấy thân cây đa, cắm sâu cả bốn phía. Có nhiều rễ phụ từ cành cao đâm thẳng đứng, có cụm tua rua màu đầu đũa màu đỏ gạch, có rễ phụ to bằng cổ tay, cổ chân hướng thẳng xuống. Năm tháng trôi qua, những gờ bên này sẽ đâm sâu vào lòng đất, hút hết chất phì nhiêu của cây, làm cho gốc cây vừa to vừa khỏe. Gốc là nơi nghỉ chân của khách bộ hành, là nơi tiếp đón tụ họp của những đứa trẻ mục đồng, học trò làng Hương…
Lá đa to và dày bằng bàn tay người lớn. Vào mùa xuân, cây đa nở hoa, lá non đỏ au, chồi đa nhọn hoắt như hàng vạn ngọn giáo nhọn hoắt chọc trời, dân làng vẫn gọi là “cây đa giáo”. Cuối tháng hai, lá đa xanh mơn mởn, cành lá xum xuê. TỶNhìn xa, mái vòm như một chiếc dù xanh khổng lồ đang nở rộ. Hoa đa giống búp chè nhưng to hơn. Vào mùa hè tháng 5, tháng 6, quả đa chín có màu đỏ mọng, sau sẫm lại như quả táo tàu, như quả táo tàu trong gói thuốc bắc. Trái đa chín ăn ngọt bùi, ta còn nhặt trái đa rụng chia nhau. Hạt đa giống như hạt kê đen, rất cứng, hoặc theo phân chim, hoặc theo gió cuốn đi, gieo hạt khắp núi đồi, khắp bốn cõi.. Dưới tán lá đa xanh là nơi cò đậu lúc chiều tà, là nơi trú mưa của chim én, là nơi tụ hội của chim sáo. Vào mùa quả chín, cây đa hiền gọi hàng trăm con sáo về. Chúng ríu rít, chúng cãi cọ, tranh nhau trái chín quyết liệt từ sáng sớm tới chiều tối.
Dưới gốc đa Mục Bái, người làng Hương phấn đấu làm lụng gửi con em đi kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Là nơi tiễn con của những bà mẹ già, là nơi tưởng nhớ, tiễn chồng của những người vợ trẻ. Cây đa chắc còn nhớ phía sau những giọt nước mắt, chắc còn nhớ 124 gương mặt những chàng trai làng Hương đi đánh giặc ko bao giờ trở lại.
Từ lúc đình còn là trường cấp 2 của xã, cây đa Mục Bái đã là nơi tụ họp của lũ học trò nghịch như quỷ. Sân bóng cũng ở đây. Phá tổ chim, hái quả chín, cũng là đây. Nhưng sau ngày một học trò trèo lên cây đa và bị ngã què chân, cây đa trở thành cõi thiêng, đồn thổi bao điều kỳ lạ!
3. Tôi chưa một lần dám trèo cây đa. Nhưng tôi và các bạn đã nhiều lần đi vòng quanh cây đa, ôm lấy cây đa, ngước nhìn cành đa to như cái đình, ngắm vòm lá xanh, nghe chim hót, nghe gió thổi vi vu. lá, và cảm nhận trái tim của tuổi thơ. phấn khích khó tả. Ông Nghè họ Trình trồng cây đa. Phải chăng ông muốn để lại ân sâu nghĩa nặng cho con cháu, để lại bóng mát cho người thân? Câu hát của chị tôi vẫn làm tôi xúc động mỗi lúc nhớ về, lúc nghĩ về Hương quê thân yêu, về cây đa Mục Bái thân yêu:
“Cây đa xưa, bến xưa,
Phương tiện đi bộ, nắng mưa vẫn đợi chờ.”
(Dân gian)
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Hãy tả cây đa cổ thụ – một cảnh đẹp của chốn quê hương” state=”close”]
Hãy tả cây đa cổ thụ – một cảnh đẹp của chốn quê hương
Hình Ảnh về: Hãy tả cây đa cổ thụ – một cảnh đẹp của chốn quê hương
Video về: Hãy tả cây đa cổ thụ – một cảnh đẹp của chốn quê hương
Wiki về Hãy tả cây đa cổ thụ – một cảnh đẹp của chốn quê hương
Hãy tả cây đa cổ thụ – một cảnh đẹp của chốn quê hương -
Cây đa nằm trên bãi cỏ rộng tới ba sào cạnh ngã ba đường vào xóm Bầu, làng Bến.
1. Từ bến Yến đã thấy làng tôi. Qua cánh đồng rộng lớn, tuyến đường liên xã dài hơn hai cây số, tôi như thấy rõ hình bóng quê hương thân yêu: cây đa Mục Bái in bóng xanh thẫm giữa trời. Mỗi lần đi xa lại bổi hổi xúc động như thể cây đa đầu làng Hương đang vẫy gọi hy vọng.
2. Cây đa nằm trên bãi cỏ rộng tới ba sào cạnh ngã ba đường vào xóm Bầu, làng Bến.. Cách cây đa trăm mét là đình Hương, nổi tiếng khắp vùng. Cây đa tỏa bóng xanh. Ông tôi kể: “Ông Nghè trồng cây đa này và đặt tên là Mục Bái. Mười đời nay, con cháu ông và họ Trịnh vẫn tự hào về cây đa cổ thụ. Chắc cũng hơn 200 năm rồi…”.
Gốc xù xì, phải năm sáu người ôm mới xuể. Bộ rễ màu nâu sẫm giống như bầy mãng xà khổng lồ cuộn tròn, nửa chìm nửa nổi ôm lấy thân cây đa, cắm sâu cả bốn phía. Có nhiều rễ phụ từ cành cao đâm thẳng đứng, có cụm tua rua màu đầu đũa màu đỏ gạch, có rễ phụ to bằng cổ tay, cổ chân hướng thẳng xuống. Năm tháng trôi qua, những gờ bên này sẽ đâm sâu vào lòng đất, hút hết chất phì nhiêu của cây, làm cho gốc cây vừa to vừa khỏe. Gốc là nơi nghỉ chân của khách bộ hành, là nơi tiếp đón tụ họp của những đứa trẻ mục đồng, học trò làng Hương...
Lá đa to và dày bằng bàn tay người lớn. Vào mùa xuân, cây đa nở hoa, lá non đỏ au, chồi đa nhọn hoắt như hàng vạn ngọn giáo nhọn hoắt chọc trời, dân làng vẫn gọi là “cây đa giáo”. Cuối tháng hai, lá đa xanh mơn mởn, cành lá xum xuê. TỶNhìn xa, mái vòm như một chiếc dù xanh khổng lồ đang nở rộ. Hoa đa giống búp chè nhưng to hơn. Vào mùa hè tháng 5, tháng 6, quả đa chín có màu đỏ mọng, sau sẫm lại như quả táo tàu, như quả táo tàu trong gói thuốc bắc. Trái đa chín ăn ngọt bùi, ta còn nhặt trái đa rụng chia nhau. Hạt đa giống như hạt kê đen, rất cứng, hoặc theo phân chim, hoặc theo gió cuốn đi, gieo hạt khắp núi đồi, khắp bốn cõi.. Dưới tán lá đa xanh là nơi cò đậu lúc chiều tà, là nơi trú mưa của chim én, là nơi tụ hội của chim sáo. Vào mùa quả chín, cây đa hiền gọi hàng trăm con sáo về. Chúng ríu rít, chúng cãi cọ, tranh nhau trái chín quyết liệt từ sáng sớm tới chiều tối.
Dưới gốc đa Mục Bái, người làng Hương phấn đấu làm lụng gửi con em đi kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Là nơi tiễn con của những bà mẹ già, là nơi tưởng nhớ, tiễn chồng của những người vợ trẻ. Cây đa chắc còn nhớ phía sau những giọt nước mắt, chắc còn nhớ 124 gương mặt những chàng trai làng Hương đi đánh giặc ko bao giờ trở lại.
Từ lúc đình còn là trường cấp 2 của xã, cây đa Mục Bái đã là nơi tụ họp của lũ học trò nghịch như quỷ. Sân bóng cũng ở đây. Phá tổ chim, hái quả chín, cũng là đây. Nhưng sau ngày một học trò trèo lên cây đa và bị ngã què chân, cây đa trở thành cõi thiêng, đồn thổi bao điều kỳ lạ!
3. Tôi chưa một lần dám trèo cây đa. Nhưng tôi và các bạn đã nhiều lần đi vòng quanh cây đa, ôm lấy cây đa, ngước nhìn cành đa to như cái đình, ngắm vòm lá xanh, nghe chim hót, nghe gió thổi vi vu. lá, và cảm nhận trái tim của tuổi thơ. phấn khích khó tả. Ông Nghè họ Trình trồng cây đa. Phải chăng ông muốn để lại ân sâu nghĩa nặng cho con cháu, để lại bóng mát cho người thân? Câu hát của chị tôi vẫn làm tôi xúc động mỗi lúc nhớ về, lúc nghĩ về Hương quê thân yêu, về cây đa Mục Bái thân yêu:
“Cây đa xưa, bến xưa,
Phương tiện đi bộ, nắng mưa vẫn đợi chờ.”
(Dân gian)
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” s14 lineheight”>Cây đa nằm trên bãi cỏ rộng đến ba sào cạnh ngã ba đường vào xóm Bầu, làng Bến.
1. Từ bến Yến đã thấy làng tôi. Qua cánh đồng bao la, con đường liên xã dài hơn hai cây số, tôi như thấy rõ hình bóng quê hương thân yêu: cây đa Mục Bái in bóng xanh thẫm giữa trời. Mỗi lần đi xa lại bồi hồi xúc động như thể cây đa đầu làng Hương đang vẫy gọi chờ đợi.
2. Cây đa nằm trên bãi cỏ rộng đến ba sào cạnh ngã ba đường vào xóm Bầu, làng Bến.. Cách cây đa trăm mét là đình Hương, nổi tiếng khắp vùng. Cây đa tỏa bóng xanh. Ông tôi kể: “Ông Nghè trồng cây đa này và đặt tên là Mục Bái. Mười đời nay, con cháu ông và họ Trịnh vẫn tự hào về cây đa cổ thụ. Chắc cũng hơn 200 năm rồi…”.
Gốc xù xì, phải năm sáu người ôm mới xuể. Bộ rễ màu nâu sẫm giống như bầy mãng xà khổng lồ cuộn tròn, nửa chìm nửa nổi ôm lấy thân cây đa, cắm sâu cả bốn phía. Có nhiều rễ phụ từ cành cao đâm thẳng đứng, có cụm tua rua màu đầu đũa màu đỏ gạch, có rễ phụ to bằng cổ tay, cổ chân hướng thẳng xuống. Năm tháng trôi qua, những gờ bên này sẽ đâm sâu vào lòng đất, hút hết chất màu mỡ của cây, làm cho gốc cây vừa to vừa khỏe. Gốc là nơi nghỉ chân của khách bộ hành, là nơi đón chào tụ tập của những đứa trẻ mục đồng, học sinh làng Hương…
Lá đa to và dày bằng bàn tay người lớn. Vào mùa xuân, cây đa nở hoa, lá non đỏ au, chồi đa nhọn hoắt như hàng vạn ngọn giáo nhọn hoắt chọc trời, dân làng vẫn gọi là “cây đa giáo”. Cuối tháng hai, lá đa xanh mơn mởn, cành lá xum xuê. TỶNhìn xa, mái vòm như một chiếc dù xanh khổng lồ đang nở rộ. Hoa đa giống búp chè nhưng to hơn. Vào mùa hè tháng 5, tháng 6, quả đa chín có màu đỏ mọng, sau sẫm lại như quả táo tàu, như quả táo tàu trong gói thuốc bắc. Trái đa chín ăn ngọt bùi, ta còn nhặt trái đa rụng chia nhau. Hạt đa giống như hạt kê đen, rất cứng, hoặc theo phân chim, hoặc theo gió cuốn đi, gieo hạt khắp núi đồi, khắp bốn cõi.. Dưới tán lá đa xanh là nơi cò đậu lúc chiều tà, là nơi trú mưa của chim én, là nơi hội tụ của chim sáo. Vào mùa quả chín, cây đa hiền gọi hàng trăm con sáo về. Chúng ríu rít, chúng cãi cọ, tranh nhau trái chín quyết liệt từ sáng sớm đến chiều tối.
Dưới gốc đa Mục Bái, người làng Hương cố gắng làm lụng gửi con em đi kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Là nơi tiễn con của những bà mẹ già, là nơi tưởng nhớ, tiễn chồng của những người vợ trẻ. Cây đa chắc còn nhớ phía sau những giọt nước mắt, chắc còn nhớ 124 gương mặt những chàng trai làng Hương đi đánh giặc không bao giờ trở lại.
Từ khi đình còn là trường cấp 2 của xã, cây đa Mục Bái đã là nơi tụ tập của lũ học trò nghịch như quỷ. Sân bóng cũng ở đây. Phá tổ chim, hái quả chín, cũng là đây. Nhưng sau ngày một học sinh trèo lên cây đa và bị ngã què chân, cây đa trở thành cõi thiêng, đồn thổi bao điều kỳ lạ!
3. Tôi chưa một lần dám trèo cây đa. Nhưng tôi và các bạn đã nhiều lần đi vòng quanh cây đa, ôm lấy cây đa, ngước nhìn cành đa to như cái đình, ngắm vòm lá xanh, nghe chim hót, nghe gió thổi vi vu. lá, và cảm nhận trái tim của tuổi thơ. phấn khích khó tả. Ông Nghè họ Trình trồng cây đa. Phải chăng ông muốn để lại ân sâu nghĩa nặng cho con cháu, để lại bóng mát cho người thân? Câu hát của chị tôi vẫn làm tôi xúc động mỗi khi nhớ về, khi nghĩ về Hương quê thân yêu, về cây đa Mục Bái thân yêu:
“Cây đa xưa, bến xưa,
Phương tiện đi bộ, nắng mưa vẫn đợi chờ.”
(Dân gian)
[/box]
#Hãy #tả #cây #đa #cổ #thụ #một #cảnh #đẹp #của #chốn #quê #hương
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Hãy tả cây đa cổ thụ – một cảnh đẹp của chốn quê hương có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Hãy tả cây đa cổ thụ – một cảnh đẹp của chốn quê hương bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Văn học
#Hãy #tả #cây #đa #cổ #thụ #một #cảnh #đẹp #của #chốn #quê #hương
Trả lời