Từ lâu tôi đã thích thơ của nữ thi sĩ Wislawa Szymborska. Cách đây khá lâu, tôi cùng nhà thơ Bằng Việt dự Festival thơ mùa thu Warsaw, sống mười ngày ở Krakow, nơi Szymborska ở, được một người Ba Lan tặng một tập thơ song ngữ. – Anh trai cô khi trở về ngồi trên máy bay càng nghĩ càng thấy thú vị.
Thú vị nhất là có những ý tưởng mình nghĩ ra nhưng chưa nói, hoặc chưa nói nhưng cô đã nói ra và nói rất hay. Chẳng hạn như bài thơ sau:
Nhà thơ Wislawa Szymborska.
BẢO TÀNG
Tấm, nhưng không ai thèm
Nhẫn, nhưng không có tình yêu
Ít nhất ba trăm năm.
Một người hâm mộ – nhưng mặt đỏ ở đâu?
Swords – nhưng sự tức giận ở đâu?
Và cây đàn buồn ngủ
Chưa một lần rung động.
Bởi vì không có vĩnh cửu
Mười ngàn cổ vật đã được thu thập ở đây
Ông giấy mốc nhắm mắt ngủ ngon
Râu trên tủ kính.
Kim loại, thạch cao, lông vũ
Xuyên qua thời gian im lặng ăn mừng chiến thắng
Chỉ có chiếc trâm của người phụ nữ Ai Cập cười khúc khích
Vương miện đã lãng phí chờ đợi một cái đầu người
Bàn tay đã mất đi chiếc găng tay
Giày bên phải đánh bàn chân bên phải.
tôi cũng vậy
Xin hãy tin rằng tôi còn sống
Cuộc đua của tôi với tà áo dài
Vẫn hoạt động
Ồ, sao mà anh ấy cứng đầu thế nhỉ?
Nó giống như tôi muốn sống mãi mãi!
(Bản dịch tiếng Việt của Tạ Minh Châu)
Bài thơ nói về hai cách tồn tại: hoặc là hiện vật của viện bảo tàng, hoặc là cơ thể sống. Tất nhiên, bài thơ không chê bai công việc của ngành bảo tàng, một hoạt động bổ ích, thú vị và cần thiết. Và đồ vật trong bảo tàng cũng có một đời sống, nếu có thể gọi là đời sống – một đời sống sau cái chết, một đời sống bất di bất dịch, không sinh sôi không diệt nên có thể tồn tại mãi mãi. dài gần như vô tận, song song với sự vĩnh cửu. Nhưng dù thiêng liêng đến đâu, hiện vật bảo tàng vẫn là đồ vật, và cuộc sống của chúng là cuộc sống của đồ vật. Trước sự sống vô tri vô giác này, mới thấy sự sống xanh tươi, sự sống chân chính của cây cỏ và muôn loài, kể cả con người, mới thảm hại làm sao:
Bàn tay đã mất đi chiếc găng tay
Giày phải đánh bại chân phải
Và con người, là một loài có ý thức và cũng khá kiêu ngạo, đã tiến hành một cuộc cạnh tranh khốc liệt để vượt qua sự trường tồn của vạn vật, chẳng hạn với Szymborska đó là: Cuộc đua của tôi với chiếc áo dài… Đừng lo, với giải Nobel văn học, chắc rằng sau khi chết nhà thơ sẽ có một bảo tàng của riêng mình, chí ít là một nhà lưu niệm, và rồi đây tà áo dài của nàng sẽ lên ngôi trong khi bản thân nàng đang tan tác đâu đó trong lòng đất.
Trong cuộc thi ấy, cô chắc chắn sẽ thua Áo dài, nếu cô không phải là một nhà thơ chân chính, những bài thơ không tồn tại như chiếc áo dài bụi bặm vẫn treo trên tường. bảo tàng, nhưng những chiếc váy trên cơ thể của các cô gái đang trôi nổi trên đường phố khác. Đó là cách tồn tại của những bờ xanh luôn đồng hành cùng cuộc đời, mùa xuân đơm hoa, kết trái, mùa hạ đơm hoa kết trái, mùa thu lá vàng, mùa đông ngước nhìn bầu trời, những bộ xương gầy què nhưng không chết…
Tôi nghĩ, câu thơ chân chính cũng tồn tại như vậy, nó luôn hiện diện với người sống như những người bạn trong sáng cùng chia sẻ vui buồn, yêu ghét của cuộc sống đời thường, chúng không giống nhau. Cờ quạt để trong hậu cung của chùa được lau chùi và treo vào các ngày lễ, tết. Sau kỳ nghỉ lễ, chúng được đặt trở lại vị trí cũ để chờ đến năm sau.
Vì tình yêu là linh hồn của chiếc nhẫn
Đói tìm thấy một đĩa thức ăn
Và nỗi buồn sinh ra âm nhạc và dây đàn…
Nhưng không phải ngược lại.

xem thêm thông tin chi tiết về Hai cách tồn tại của thơ – Tác giả: Anh Ngọc
Hai cách tồn tại của thơ – Tác giả: Anh Ngọc
Hình Ảnh về: Hai cách tồn tại của thơ – Tác giả: Anh Ngọc
Video về: Hai cách tồn tại của thơ – Tác giả: Anh Ngọc
Wiki về Hai cách tồn tại của thơ – Tác giả: Anh Ngọc
Hai cách tồn tại của thơ – Tác giả: Anh Ngọc -
Từ lâu tôi đã thích thơ của nữ thi sĩ Wislawa Szymborska. Cách đây khá lâu, tôi cùng nhà thơ Bằng Việt dự Festival thơ mùa thu Warsaw, sống mười ngày ở Krakow, nơi Szymborska ở, được một người Ba Lan tặng một tập thơ song ngữ. – Anh trai cô khi trở về ngồi trên máy bay càng nghĩ càng thấy thú vị.
Thú vị nhất là có những ý tưởng mình nghĩ ra nhưng chưa nói, hoặc chưa nói nhưng cô đã nói ra và nói rất hay. Chẳng hạn như bài thơ sau:
Nhà thơ Wislawa Szymborska.
BẢO TÀNG
Tấm, nhưng không ai thèm
Nhẫn, nhưng không có tình yêu
Ít nhất ba trăm năm.
Một người hâm mộ - nhưng mặt đỏ ở đâu?
Swords - nhưng sự tức giận ở đâu?
Và cây đàn buồn ngủ
Chưa một lần rung động.
Bởi vì không có vĩnh cửu
Mười ngàn cổ vật đã được thu thập ở đây
Ông giấy mốc nhắm mắt ngủ ngon
Râu trên tủ kính.
Kim loại, thạch cao, lông vũ
Xuyên qua thời gian im lặng ăn mừng chiến thắng
Chỉ có chiếc trâm của người phụ nữ Ai Cập cười khúc khích
Vương miện đã lãng phí chờ đợi một cái đầu người
Bàn tay đã mất đi chiếc găng tay
Giày bên phải đánh bàn chân bên phải.
tôi cũng vậy
Xin hãy tin rằng tôi còn sống
Cuộc đua của tôi với tà áo dài
Vẫn hoạt động
Ồ, sao mà anh ấy cứng đầu thế nhỉ?
Nó giống như tôi muốn sống mãi mãi!
(Bản dịch tiếng Việt của Tạ Minh Châu)
Bài thơ nói về hai cách tồn tại: hoặc là hiện vật của viện bảo tàng, hoặc là cơ thể sống. Tất nhiên, bài thơ không chê bai công việc của ngành bảo tàng, một hoạt động bổ ích, thú vị và cần thiết. Và đồ vật trong bảo tàng cũng có một đời sống, nếu có thể gọi là đời sống - một đời sống sau cái chết, một đời sống bất di bất dịch, không sinh sôi không diệt nên có thể tồn tại mãi mãi. dài gần như vô tận, song song với sự vĩnh cửu. Nhưng dù thiêng liêng đến đâu, hiện vật bảo tàng vẫn là đồ vật, và cuộc sống của chúng là cuộc sống của đồ vật. Trước sự sống vô tri vô giác này, mới thấy sự sống xanh tươi, sự sống chân chính của cây cỏ và muôn loài, kể cả con người, mới thảm hại làm sao:
Bàn tay đã mất đi chiếc găng tay
Giày phải đánh bại chân phải
Và con người, là một loài có ý thức và cũng khá kiêu ngạo, đã tiến hành một cuộc cạnh tranh khốc liệt để vượt qua sự trường tồn của vạn vật, chẳng hạn với Szymborska đó là: Cuộc đua của tôi với chiếc áo dài... Đừng lo, với giải Nobel văn học, chắc rằng sau khi chết nhà thơ sẽ có một bảo tàng của riêng mình, chí ít là một nhà lưu niệm, và rồi đây tà áo dài của nàng sẽ lên ngôi trong khi bản thân nàng đang tan tác đâu đó trong lòng đất.
Trong cuộc thi ấy, cô chắc chắn sẽ thua Áo dài, nếu cô không phải là một nhà thơ chân chính, những bài thơ không tồn tại như chiếc áo dài bụi bặm vẫn treo trên tường. bảo tàng, nhưng những chiếc váy trên cơ thể của các cô gái đang trôi nổi trên đường phố khác. Đó là cách tồn tại của những bờ xanh luôn đồng hành cùng cuộc đời, mùa xuân đơm hoa, kết trái, mùa hạ đơm hoa kết trái, mùa thu lá vàng, mùa đông ngước nhìn bầu trời, những bộ xương gầy què nhưng không chết…
Tôi nghĩ, câu thơ chân chính cũng tồn tại như vậy, nó luôn hiện diện với người sống như những người bạn trong sáng cùng chia sẻ vui buồn, yêu ghét của cuộc sống đời thường, chúng không giống nhau. Cờ quạt để trong hậu cung của chùa được lau chùi và treo vào các ngày lễ, tết. Sau kỳ nghỉ lễ, chúng được đặt trở lại vị trí cũ để chờ đến năm sau.
Vì tình yêu là linh hồn của chiếc nhẫn
Đói tìm thấy một đĩa thức ăn
Và nỗi buồn sinh ra âm nhạc và dây đàn...
Nhưng không phải ngược lại.

[rule_{ruleNumber}]
#Hai #cách #tồn #tại #của #thơ #Tác #giả #Anh #Ngọc
Bạn thấy bài viết Hai cách tồn tại của thơ – Tác giả: Anh Ngọc có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?, nếu không hãy comment góp ý thêm về Hai cách tồn tại của thơ – Tác giả: Anh Ngọc bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể chỉnh sửa & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Chuyên mục: Địa lý
#Hai #cách #tồn #tại #của #thơ #Tác #giả #Anh #Ngọc