Có bao giờ bạn tự hỏi mình đã lớn chưa. Đối với tôi, điều đó đã trở thành hiện thực. Đúng vậy, tôi đã lớn rồi.
Tuổi thơ tôi thật hạnh phúc, một tuổi thơ êm đềm. Tôi ko giàu có nhưng được sống trong vòng tay mến thương của bố mẹ. Từ nhỏ tôi đã ko phải chịu cực khổ, vì tôi luôn được cha mẹ chăm sóc và bảo vệ. Cứ thế, tôi lớn lên. Tôi càng tăng trưởng, tôi càng cao lớn, cha mẹ tôi cũng dần già đi. Tôi đã từng làm mẹ tôi khóc vì tôi cư xử thô lỗ với bà, tôi ko biết rằng những giọt nước mắt đó là dành cho tôi, vì những lỗi lầm nhưng mà tôi đã gây ra, những giọt nước mắt đó sẽ khiến mẹ già đi, và có thể nó sẽ mang lại cho tôi xa gần mẹ hơn. Tôi đã từng làm bố tôi giận tới mức ko thể kìm lòng được, ông đã mắng tôi rất nhiều, đánh tôi vài lần nhưng trong thâm tâm ông chỉ muốn tôi nên người. Tuy nhiên, tôi đã từng nghĩ rằng, tôi ước mình lớn thật nhanh để có thể sống một mình, ko cần cha mẹ, một cuộc sống tự do tự tại, ko người nào cấm cản mình làm gì, và ko cần phải sống cùng. bố mẹ tôi. phải nghe những lời quở trách của cha mẹ.
Vâng, tôi đã từng nghĩ tương tự. Một ý tưởng kinh khủng, một ý tưởng ngu xuẩn và của một kẻ bội nghĩa. Ngồi một mình trong phòng riêng, tôi khoanh tay lên trán suy nghĩ. Chỉ hai mươi, ba mươi năm nữa thôi, lúc tôi trưởng thành, ước mơ lớn nhất trong đời tôi là mong sao những năm tháng khờ dại đã làm cha mẹ tôi buồn sẽ quay trở lại để tôi tu sửa, để tôi sửa sai. bố mẹ tôi hạnh phúc, lại được nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ, được nghe lời bố dặn, tôi sẽ khóc vì điều đó, bởi có nhẽ, lúc đó, bố mẹ chỉ còn trong ký ức của tôi. Tôi thoáng nghĩ tới điều này, nhưng mà tôi đã trước đây chưa bao giờ nghĩ tới, bởi có một điều, tôi đã trưởng thành.
Tôi lớn lên nhờ công ơn dạy dỗ của cha mẹ. Tôi lớn lên vì đã biết cảm nhận nỗi đau thể xác lúc cha mẹ vất vả nuôi tôi lớn khôn, nỗi đau ý thức lúc nghe những lời thóa mạ từ đứa con tan tành cõi lòng của cha mẹ. Tôi trưởng thành vì tôi đã học được cách nghĩ cho lỗi lầm của mình, thay vì đổ lỗi cho người khác. Tôi đã trưởng thành vì tôi đã học được cách mến thương mọi người, san sớt với mọi người, hỗ trợ mọi người thay vì chỉ thu được sự mến thương, san sớt và hỗ trợ từ người khác. Tôi lớn lên vì tôi biết vui trong thú vui của người khác, biết buồn trong nỗi buồn của mọi người, biết phẫn nộ trước những bất công, biết rơi nước mắt trước những xấu số của cuộc đời.
Tôi đã trưởng thành trong cả tâm hồn. Tôi sẽ luôn nâng niu hạnh phúc như một món quà từ thượng đế, và nâng niu nó bằng cả trái tim mình. Thời kì trôi qua tôi hờ hững, nhưng giờ đây tôi thấy nó quý như viên kim cương, và sự quý giá của nó tùy thuộc vào tôi.
Chẳng mấy chốc nữa, chỉ vài năm nữa thôi, con sẽ bước vào đời, cuộc sống của chính con, ko có vòng tay của mẹ, ko có sự chở che của cha. Tôi sẽ đi trên trục đường của riêng mình, sẽ nắm giữ chiếc chìa khóa để mở cánh cửa tương lai, cánh cửa ước mơ của tôi.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Tôi thấy mình đã lớn khôn (3) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Tôi thấy mình đã lớn khôn (3) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời