bài tập 1
“Mẹ yêu của con. Người ta vẫn nói có nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Nhưng qua trận ốm vừa qua, con đã hiểu hơn về lòng mẹ. Cảm nhận hết được tình yêu sâu nặng của người mẹ dành cho con con….” Đó là những dòng tâm tình trong cuốn nhật ký nhưng tôi gửi tới người mẹ thân yêu của mình. Thay cho lời cảm ơn, con muốn nói “Con yêu mẹ”.
Tôi là một đứa trẻ ko thường xuyên bị ốm. Vì thừa hưởng sức khỏe của bố nên tôi rất chủ quan. Hôm đó đi học mẹ dặn mang theo áo che mưa vì đài báo có dự đoán tương tự. Nhưng vì trời nắng nên tôi ko mang theo nữa. Rồi tới chiều, mây đen kéo tới khắp nơi, ầm ầm kéo ngang bầu trời. Cơn mưa tới thật nhanh. Mưa, mưa xối xả. Mưa như trút nước… Ko có áo che mưa và trời mở màn tối, tôi chạy về nhà với đầu trần. Tới nơi tôi ướt như chuột lột. Mẹ nhìn tôi lo lắng.
Đêm đó, tôi mở màn lên cơn sốt. Nhiệt độ tăng cao, đầu óc choáng váng. Tôi bất tỉnh nhân sự. Bố mẹ tôi lo lắng và vội tìm cách giải nhiệt. Nằm trên giường, tôi nghe thấy tiếng bước chân của mẹ, bóng mẹ chạy nghiêng trên bức tường, chợt mất tích. Mẹ ngồi kế bên tôi, bàn tay ấm áp của mẹ nhẹ nhõm vuốt ve lưng tôi, vuốt tóc tôi rồi tới má tôi. Vầng trán nóng bừng được mẹ đắp khăn lạnh. Thỉnh thoảng, cô lật ngược chiếc khăn và đặt nhẹ lên trán. Tôi đang chìm trong giấc ngủ say nhưng hình như vẫn còn thấy ánh mắt của mẹ đang nhìn tôi. Đôi mắt mẹ nhìn trìu mến, đáng thương nhấp nhánh những giọt nước mắt. Từng tiếng nấc nghẹn ngào, tôi cảm thu được sự lo lắng trong lòng mẹ. Mỗi lần tôi trở mình, mẹ lại vỗ về nhẹ nhõm, kéo chăn lên đắp cho tôi. Thỉnh thoảng, mẹ tôi lại sờ trán. Thấy nhiệt độ hạ xuống, mẹ tôi cũng an tâm phần nào… Cứ thế, mẹ ngồi bên tôi cả đêm ko ngủ.
Sáng hôm sau, trời đã tạnh mưa. Những chú chim chào mào ríu rít chào ngày mới. Những tia nắng trước nhất len qua khe cửa vào phòng, chiếu tới thành giường đỡ tôi tỉnh giấc. Vì có mẹ ngồi cạnh nên tôi yên tâm ngủ rất ngon. Tôi nhúc nhích, cảm thấy tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua. Ngay lúc tỉnh dậy, việc trước nhất tôi làm là đi tìm mẹ. Sao con ko thấy mẹ? Tôi nhanh chóng ngồi dậy. Mẹ ơi! Mẹ thân yêu của tôi. Chắc do mệt quá nên cô đó ngủ quên ngay cạnh tôi. Giờ phút này nhìn mẹ tôi chỉ thấy thương và thương mẹ vô cùng. Mái tóc dài đen mượt dường như bị xoăn lại. Mắt anh thâm quầng vì thức khuya. Khóe mắt đã xuất hiện những nếp nhăn, dấu vết của sự tàn phá của thời kì. Đặc trưng là bàn tay của mẹ. Trước đây là một bàn trắng tay trẻo, mềm mại nhưng giờ đây, công việc nặng nhọc đã khiến bàn tay chị gầy guộc, sần sùi và chai sạn. Cái này người nào cũng thấy nhưng sao hôm nay mình mới quan tâm. Tôi là một đứa trẻ vô tâm, bất hiếu. Tôi hiển nhiên nhận tình yêu của mẹ nhưng lại ích kỉ chỉ nghĩ tới bản thân mình. Mẹ tôi đã mở màn già đi nhưng tôi ko hề hay biết. và hình như thức đêm làm mẹ già đi nhiều.
Tôi đang triền miên suy nghĩ thì chợt bố mở cửa phòng bước vào, bố cười với tôi chào ngày mới. Vừa lúc đó, mẹ tôi tỉnh dậy. Thấy tôi, mẹ vội gác tay lên trán nhìn tôi với vẻ lo lắng và căng thẳng. Tôi và bố nhìn mẹ rồi nhìn nhau cười. Lúc đó, mẹ tôi thấy nhẹ nhõm trong lòng. Nhưng nụ cười của mẹ đã mỏi mệt. Ko quan tâm tới bản thân, mẹ chạy ngay xuống nhà nấu cháo cho tôi. Bát cháo sốt dẻo của mẹ là liều thuốc vô cùng hữu hiệu, ko phải là liều thuốc tầm thường nhưng là liều thuốc mến thương. Nó giúp tôi vượt qua cơn sốt và hơn thế nó giúp tôi nhìn thấy nhiều điều, hiểu hơn về lòng mẹ. Lòng mẹ rộng lớn như đại dương bình yên…
Ko phải chỉ lúc con ốm đau mẹ mới dành tình mến thương, ở kế bên chăm sóc con. Mẹ ở bên từ bao giờ nhưng con chẳng buồn hiểu vì tình thương của mẹ ko vô hình nhưng hiện ngay trước mắt con. “Mẹ yêu, con hiểu rồi mẹ ạ.”
Nhiệm vụ 2
Tuổi thơ của chúng ta luôn được sống trong tình mến thương của mẹ. Đối với tôi, mẹ là người tôi yêu quý và kính trọng nhất. Mẹ tôi đã nuôi nấng và chăm sóc chị em tôi vì bố tôi luôn đi làm xa.
Hôm đó tới lớp, tôi cảm thấy nhức đầu, hơi lạnh và buồn nôn. Tôi quyết tâm về nhà. Mỗi ngày bước tới cửa, tôi đều gọi: “Mẹ ơi” và chạy vào tìm mẹ. Hôm nay vừa bước tới cửa đã đứng ngồi ko yên.
Mẹ tôi thấy tôi tương tự thì chạy tới bên tôi dù tôi rất mệt nhưng tôi vẫn quan tâm thấy khuôn mặt tái nhợt và đôi môi run run của mẹ: “Con ơi, con làm sao vậy?” Mẹ kéo tôi lên giường.
Mẹ đắp chăn cho tôi và xoa dầu nóng cho tôi. Đôi bàn tay mềm mại, ấm áp của anh như truyền hơi ấm cho tôi, khiến tôi bớt lạnh. Vừa xoa đầu mẹ, bà vừa buồn chán nói: “Tội nghiệp con, mẹ ốm phải cuốc bộ về nhà”. Sau lúc uống một bát nước gừng nóng pha đường, tôi cảm thấy nhẹ người, rồi ngủ thiếp đi. Chợt nghe tiếng mẹ gọi: “Con ơi, dậy ăn bát cháo nóng”. Chỉ lúc đó tôi mới nhìn kỹ mẹ mình hơn. Khuôn mặt tròn trịa phúc hậu của mẹ đã có những vết nám nhưng ko làm mất đi vẻ đẹp dịu dàng của một người phụ nữ trung niên. Đôi mắt mẹ thật dịu dàng, đầy lo lắng và đầy mến thương. Mẹ tôi dịu dàng dỗ ngon dỗ ngọt tôi như một đứa trẻ thơ. Cái mồm xinh xẻo của mẹ nhè nhẹ húp từng muỗng cháo. Tôi chợt cảm thấy mẹ là người mẹ đẹp nhất trong tâm hồn tôi. Cả vết thâm, cả quầng thâm dưới mắt… Tất cả đều đẹp.
Ừ! mẹ của bạn, người mẹ đã chịu đựng rất nhiều vất vả để chăm sóc các con. Bạn là một người mẹ tuyệt vời, tôi thực sự cần bạn ở kế bên tôi. Lúc vui cũng như lúc buồn ốm đau như thế này. Con yêu mẹ nhất trên đời mẹ ạ!
bài tập 3
Em được sống trong vòng tay mến thương của gia đình. Nhưng với tôi mẹ vẫn là người tôi yêu quý nhất. Cô đó rất thương tôi, những lúc tôi ốm cô đó luôn ở kế bên động viên, chăm sóc và lo cho tôi từng viên thuốc, từng thìa cháo ăn, tôi chán ăn, chán ăn. Tôi ngủ mỗi ngày vì tôi phải chăm sóc bạn.
Mẹ tôi năm nay ba mươi tuổi. Lúc con ốm, đôi mắt mẹ đen láy, thâm quầng, ánh lên niềm trìu mến. Thường thì tóc tôi mượt nhưng, nhưng hôm nay tóc tôi bù xù và được buộc sau gáy. Mẹ tôi chăm sóc tôi, nhưng bà quên mất tôi. Mẹ tôi ko cao lắm, dáng người gầy và nhăn nheo. Mẹ thường lấy khăn ướt lau khắp người cho tôi đỡ lạnh. Nhiều lần vào viện mẹ tôi đã khóc, nước mắt bà nghẹn ngào vì sợ tôi ko hồi phục. Sau đó, mẹ hát cho tôi nghe, giọng ngân nga như tiếng chuông chùa giúp tôi ổn định ý thức. Tôi được mẹ đút cháo, xúc từng thìa như lúc còn nhỏ. Lúc tôi ăn gần hết bát cháo, tôi rất vui. Rồi mẹ tôi cho tôi uống thuốc. Mẹ em nước da ngăm đen, gương mặt xanh xao, mẹ luôn ở bên động viên để em mau khỏi bệnh và còn cắp sách tới trường cùng các bạn. Mẹ lo lắng cho tôi tới nỗi mồ hôi của mẹ ướt đẫm áo ngủ của tôi.
Sáng hôm sau, bè bạn tới nhà thăm, hỏi thăm sức khỏe nhưng lúc đó tôi mừng lắm vì đã khỏi bệnh. Nhưng mẹ tôi rất mệt vì đêm qua bà phải chăm sóc tôi. Hôm đó tôi có một tờ mười để đưa cho mẹ. Mẹ rất vui.
Tình mẹ như đại dương rộng lớn. Mẹ tôi là người đã giúp tôi tiến lên trong cuộc sống. Tôi sẽ ko bao giờ ốm nữa và quyết tâm ăn thật nhiều để mẹ ko phải khổ sở như ngày đó. Em sẽ học thật giỏi để sau này kiếm được nhiều tiền để mẹ ko phải vất vả. Con yêu mẹ biết bao!
bài tập 4
“Mẹ là tia nắng ấm sưởi ấm hồn con. Mẹ là dòng sông êm đềm mến thương…” Lời bài hát trình bày niềm hạnh phúc ngập tràn lúc có mẹ! Lúc ốm đau, tôi được tắm trong tình mến thương rộng lớn đó của mẹ. Và hình ảnh mẹ chăm sóc tôi lúc ốm đau sẽ mãi làm tôi nhớ mãi công ơn đại dương đó.
Mẹ tôi bận rộn với công việc, điều đó càng bận rộn hơn lúc tôi bị ốm. Cơn sốt kéo dài vì tôi bị cảm nắng, thân thể mỏi mệt, nóng ran toàn thân, mồm khô đắng… Tôi nằm trên giường rên rỉ… còn hai chân mẹ như khua khua khua vào nhau. Mẹ tôi vo gạo, bắc nồi cháo lên bếp rồi chườm túi đá cho tôi. Mẹ kẹp nhiệt vào nách tôi với ánh mắt lo lắng.
Thỉnh thoảng, mẹ tôi lại tới sờ trán tôi. Bàn tay mềm mại và ấm áp. Sự thô ráp, chai sạn ko còn nữa, tôi chỉ cảm thấy đôi bàn tay đó như có ma lực lúc chạm vào làn da của mình. Mẹ đỡ tôi ngồi dậy, gối đầu vào tay mẹ, mẹ lo cho tôi từng viên thuốc. Thấy con có vẻ khó uống, mẹ lại động viên: Con cố uống cho mau lành, rồi còn tới trường với thầy cô, bè bạn, nghe mẹ kể chuyện, dạy con học bài?
Dù mệt nhưng tôi vẫn nhìn thấy quầng thâm trên đôi mắt mẹ, mái tóc rối bù bết lại trên trán mẹ những giọt mồ hôi. Có những giọt nước mắt trong đôi mắt dịu dàng đó. Mẹ để tôi nằm trên gối, vừa thổi cháo vừa cho tôi ăn. Hương vị thân thuộc của bàn tay nội trợ hàng ngày lại ùa về trong tôi. Tay mẹ luồn chiếc khăn thấm mồ hôi dọc sống lưng cho tôi. Ngọn gió từ bàn tay mẹ lại làm tôi mát lại.
Lúc này, tôi mong mau khỏi bệnh để mắt mẹ lại cười mỗi lúc đi học về, mỗi lúc “khoe” với mẹ lúc được cô giáo khen. Nhà nghèo, mẹ lại phải thức khuya dậy sớm nên mỗi lúc ốm đau, tôi lại càng phải làm việc vất vả hơn. Mẹ xanh xao và tiều tụy hơn.
Tôi lớn lên từ bàn tay mẹ, tấm lòng mến thương, đùm bọc của mẹ. Vòng tay âu yếm của mẹ khiến con nghĩ tới tình mẹ rộng lớn! Con cầu mong cho mẹ được bình yên…! Và, tôi cũng mong mình khỏe mạnh để mẹ bớt khổ vì tôi.
bài tập 5
Bàn tay mẹ ôm chúng con
Bàn tay mẹ nuôi nấng ta…
Đâu đó bên tai tôi những bài hát của người mẹ thân yêu. Người mẹ đã sinh ra ta, đưa ta tới trường, dạy dỗ ta lớn khôn từng ngày… “Mẹ ơi! – Giọng sao đáng yêu nhưng giản dị thế!
Mẹ tôi năm nay 40 tuổi. Với thân hình mảnh mai, cô đã tô đậm cho mẹ vẻ đẹp của người mẹ hiền như bao người con gái Việt Nam. Mái tóc dài đen mượt được mẹ cô cặp gọn ghẽ. Khuôn mặt trái xoan nước da trắng hồng. Nổi trội trên khuôn mặt đó là đôi mắt đen láy luôn nhìn tôi với ánh mắt đầy mến thương và trìu mến. Mỗi lần con ốm, ánh mắt đó khiến mẹ lo lắng lắm, mắt mẹ thâm quầng vì thức đêm ko ngủ lúc con ốm. Có lúc sờ trán, có lúc đắp khăn ướt lên trán cho hạ sốt. Đôi môi mỏng đỏ mọng ẩn dưới chiếc mũi cao thanh nhã khiến cô càng nhìn mẹ càng xinh. Lúc tôi khỏi bệnh, mẹ tôi vui lắm, cười tươi như đóa huê hồng nở sớm mai. Bàn tay dịu dàng, mềm mại bón cho em từng thìa cháo, bón cho em từng viên thuốc. Giọng hát đầy truyền cảm, lúc mượt nhưng như lời ru, lúc lại ngân nga như khúc ca buổi sớm. Mẹ chăm sóc con rất tốt. Buổi sáng, mẹ là người dậy sớm nhất để sẵn sàng bữa sáng cho cả nhà. Buổi tối, mẹ dành thời kì dạy hai chị em học bài, sau đó mẹ sẵn sàng cho tiết học ngày mai… Mẹ hiền, dịu dàng, coi học trò như con ruột, cũng vì sự dìu dắt, mến thương nên mẹ được nhiều học trò và phụ huynh thích thú. Trong lòng con mẹ là tất cả, mẹ là bà tiên tuyệt vời nhất trong cuộc đời con. Tôi luôn yêu mẹ và tự hào là con của mẹ.
Em ước mình học thật giỏi để đền đáp công ơn dạy dỗ của mẹ và thầy cô nên người. Đúng là:
Nước biển mênh mông ko đong đầy tình mẹ!
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm (5 bài) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Tả hình ảnh mẹ lúc em bị ốm (5 bài) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời