Đọc xong truyện ngắn cần cẩu cũ của Nam Cao, hẳn nhiều người vẫn còn day dứt, day dứt lúc nghĩ về cái chết của ông. Chưa bao giờ chúng ta nhìn rõ hơn lúc này, ranh giới giữa trắng và đen, giữa thị trường và đạo đức lại mỏng manh và mơ hồ như hiện giờ. Cái chết của Lão Hạc là cái chết để trình bày phong cách, tư cách của chính mình.
Lão Hạc là một nông dân nghèo, vợ chết để lại cho cha con mảnh vườn, người đàn ông đã tới tuổi lấy vợ nhưng vì quá nghèo nên ko đủ tiền thách cưới. Vì thế nhưng đàn ông ông cũng bỏ đi làm rẫy cao su năm sáu năm rồi cũng năm sáu năm rồi ko gặp. Lão Hạc tìm tới cái chết. Cái chết của ông lão khiến người nào cũng sững sờ, xót xa. Có thể nói rằng anh ta chết vì dám lừa một con chó? “Hóa ra ta già như tuổi đầu còn lừa một con chó, hắn ko ngờ ta lại có tâm lừa hắn.” Con chó đó được đàn ông ông sắm về, lúc đi làm thì để lại cho ông già nuôi. Ông coi ông như một người bạn thân, một người con, một đứa cháu ý thức nhưng con ông để lại, lúc nói chuyện với ông, ông gọi con ông là “bố mày” nên ông đặt tên ông tương tự. “Cậu nhỏ vàng”. Có gì nó kể cho nó nghe, nó ăn gì nó ăn, có lúc nó ăn nhiều hơn cả nó. Tuy nhiên, anh quyết định bán nó. Nhưng quyết định bán chú Vàng của anh ko hề dễ dàng chút nào. Anh đã nhắc tới điều này rất nhiều lần khiến cô giáo “nghe hoài ko chán”. Tuy nhiên, lần này anh đó đã làm thật. Ko lâu sau lúc bán chú Vàng đã gửi ruộng vườn và tiền lo tang lễ cho thầy. Anh tìm tới cái chết. Cái chết của anh thật đớn đau và kinh hoàng. “Lão Hạc trằn trọc trên giường, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, đôi mắt long sòng sọc. Ông lão hú lên, sùi bọt mép. Lâu lâu lại giật cả mình, giật cả người lên. Hai người vạm vỡ phải ngồi đè lên ông già. Anh ta vật lộn trong hai giờ rồi chết.” Anh chết như để trả món nợ cho bác Vàng, vì bác đã có dã tâm lừa đảo anh. Anh ko chọn cho mình cái chết nhẹ nhõm hay ko đớn đau nhưng trái lại. Hình như anh muốn được Cậu Vàng tha thứ. Bởi với ông, chú Vàng như một đứa con, một người bạn tâm tình, một kỷ niệm nhưng đàn ông ông để lại. Lúc vừa bán xong con chó, ông lão tìm tới nhà ông giáo và nói: “Cậu Vàng mất rồi ông giáo ạ!”. Câu nói rất tỉnh táo, ko hề có chút ngậm ngùi, tiếc nuối nhưng trái lại, dường như có ý khoe khoang một điều gì đó. Vậy nhưng chỉ một lúc sau, Nam Cao đã mô tả ngay cho chúng ta: “Anh đó cố giả vờ vui vẻ. Nhưng trông anh như đang cười nhưng mắt ngấn nước”. Và chỉ chờ một giọt nước, một tác động nhỏ, mọi xúc cảm, mọi kìm nén sẽ bung ra. “Mặt anh bỗng nhăn lại. . Đầu nghiêng hẳn sang một bên, mồm nhỏ như trẻ em, ông già khóc hu hu…”, chỉ sau một câu hỏi của cô giáo. Và sau lúc bán con chó, tâm hồn anh ta dường như trống rỗng. Anh chết như để trả lời cho sự trách móc của con chó nhưng anh đã tưởng tượng ra.
Nhưng đó ko phải là tất cả, ông đã chết vì tình yêu nhưng ông dành cho đàn ông mình quá lớn, ko gì có thể thay thế được. Và cái chết của ông cũng là để cho xã hội đương thời thấy họ đã bắt những người nông dân lao động nghèo khổ, chết đói như thế nào. Đàn ông ông yêu một cô gái và muốn lập gia đình, nhưng giá nhà quá cao, ông ko đủ khả năng chi trả. Thế là anh đòi bán mảnh vườn nhưng mẹ anh đã “thắt lưng buộc bụng” để sắm nhưng ông lão ko đồng ý. Ông hết lời khuyên giải, cuối cùng đàn ông ông cũng đồng ý nghe theo. Vì quá nghèo, người đàn ông của ông quyết tâm đi làm ở đồn điền cao su mong thoát khỏi cuộc sống khốn cùng, tủi nhục lúc bấy giờ. Nó ở nhà với cậu Vàng. Thương con rất đỗi, ông bươn chải làm lụng kiếm sống, tiền huê lợi ruộng vườn bỏ ra, gom góp cho con lấy tiền cưới vợ, hoặc hùn vốn làm ăn. Nhưng thực sự, người tính ko bằng trời tính. “Nhưng giờ thì hết rồi thầy ạ! Con chỉ ốm có một lần thôi. Một trận là đúng hai tháng mười tám ngày thầy ạ!” Bao nhiêu tiền tích cóp xưa nay nay, ông đội nón ra đi, còn tiền thuốc thang, tiền ăn. Ông già buồn lắm, buồn lắm. Ông lại lo lắng cho đàn ông mình, ông sợ gánh nặng cho đàn ông mình. “Bao nhiêu tôi phung phí khu vườn của anh đó, tôi đã tiêu hết. Nó ko có vợ con. Con ko chăm được, bán vườn thì sao?…” Anh luôn đặt con lên vị trí hàng đầu, quan trọng nhất, luôn tìm cách tốt cho con nhưng ko cần quan tâm, ko suy nghĩ. Ông đắn đo, suy nghĩ rồi quyết định. Ông sai ông giáo chăm sóc mảnh vườn, lúc nào đàn ông ông về ông sẽ trả lại cho ông, ông có hai mươi lăm đồng tiền và năm đô la Mỹ nữa để bán chó, nó được ba chục đồng, lão vét sạch gửi ông giáo cất, lo ma chay cho khỏi làm phiền xóm làng. hết khoai, từ đó ông làm gì ăn nấy, có lúc ăn chuối, có lúc ăn sung luộc, có lúc ăn rau má, có lúc ăn ít củ, ăn hến, ăn ốc .” Anh đó có thể sống như thế nào anh đó muốn, miễn sao anh đó ko làm phiền người nào, ko làm gánh nặng cho đàn ông anh đó, anh đó hạnh phúc. Đó là tấm lòng của người cha, dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho con mình. Tới cùng cực, ko thể chịu đựng được nữa, ông tìm tới cái chết như một cách giải thoát cho mình, giải thoát cho đàn ông và cũng là giải thoát cho xã hội nghèo khổ đương thời nhưng ông đang sống. Anh tính toán mọi thứ, làm mọi thứ chỉ để đàn ông mình có cuộc sống tốt hơn.
Lật từng trang sách, ta thấy Lão Hạc là một người lao động nghèo gần chân lấm tay bùn nhưng ko tanh hôi mùi bùn nhưng trái lại, lão là một người cha đảm đang, hết lòng vì con. Là một người nhân hậu, mến thương động vật, đó là anh Vàng. Cái chết của anh là hồi chuông cảnh tỉnh, thức tỉnh những người nào đang lầm đường, lạc lối, đừng vì miếng ăn, sự phù phiếm trước mắt nhưng bán rẻ tâm hồn, tư cách, phẩm giá của mình.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Suy nghĩ về cái chết của lão Hạc trong truyện ngắn “Lão Hạc” (5) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Suy nghĩ về cái chết của lão Hạc trong truyện ngắn “Lão Hạc” (5) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời