Câu hỏi 1:
– Theo Nguyễn Trường Tộ, pháp luật bao gồm: “kỷ cương, thẩm quyền, trật tự chính trị của quốc gia, trong đó tam bộ ngũ bộ, thường tới công việc hành chính của lục bộ đều hoàn chỉnh”.
– Nước muốn tồn tại phải có kỷ cương, nhà nước muốn trị dân phải có uy quyền nhưng đồng thời cũng phải có tôn ti trật tự. “Mọi hình phạt trong nước ko nằm ngoài pháp luật”.
– Ông giới thiệu về thực tiễn hành nghề luật sư ở các nước phương Tây: “Người nào vào Phòng hình phạt để xử kiện thì chỉ được thăng chức chứ ko bao giờ bị truất quyền. Ngay cả nhà vua và triều đình cũng ko thể hạ bậc họ…”
Qua đó có thể thấy tác giả rất tôn trọng pháp luật, thiên vị những người biết pháp luật, biết dùng pháp luật để quản lý quốc sự.
Câu 2:
– Theo Nguyễn Trường Tộ, kỷ cương, phép tắc, mệnh lệnh là để giữ nước trường tồn. Vì vậy, tác giả khẳng định: “Ko kể quan hay dân, người nào cũng phải học phép nước”, “quan dùng pháp trị dân, dân tuân theo pháp luật nhưng mà thượng tôn”.
– Anh đó chủ trương tương tự vì luật bao trùm tất cả. Nước ko có pháp luật thì làm sao giữ được kỷ cương phép nước? Từ quan chức tới dân thường đều phải hiểu và tuân theo pháp luật. Xưa đã đúng, hiện thời lại càng đúng và thấm thía hơn.
Câu 3:
Theo tác giả, Nho giáo ko có truyền thống tôn trọng pháp luật. Bởi vì: “Biết rằng đạo làm người ko gì bằng trung nghĩa, ko gì bằng lễ nghĩa. Nhưng sách Nho chỉ nói trên giấy, ko làm thì phạt, làm thì ko người nào thưởng. Bởi lẽ xưa nay học nhiều nhưng mà mấy người nào sửa đổi được tư duy sửa sai?” Hơn nữa, “từ xưa tới nay, vua chúa năm quyền trị nước, giúp đời đều nhờ vào sự hiểu biết pháp luật, còn những sách vở khác chỉ là thứ yếu, trong nước nếu ko có pháp luật thì dù có vạn quyển sách cũng ko thể trị được dân”.
Câu 4: Quan niệm của tác giả về mối quan hệ giữa đạo đức và pháp luật:
Mặc dù văn bản nhấn mạnh tới pháp luật, nhưng theo ông, pháp luật và đạo đức gắn bó chặt chẽ với nhau. Tác giả khẳng định: “Nếu pháp trị chỉ để thống trị nhưng mà ko tinh xảo đạo đức thì chúng ta ko biết rằng vi phi pháp luật là tội tình, giữ gìn pháp luật là một đức tính tốt. Nếu chúng ta lợi dụng sự công bình trong pháp luật thì mọi quyền, mọi điều luật trong pháp luật đều là đạo lý, có đức tính nào cao cả hơn lẽ phải, công lý?…” Theo Nguyễn Trường Tộ, đức tính của pháp luật đó là công lý. Công bình, vô tư là gốc của đức tính trong pháp luật .
Câu 5:
Để thuyết phục nhà vua hơn nữa, Nguyễn Trường Tộ đưa ra quan niệm về pháp luật của Nho giáo: “Từ tam ngũ chung tới việc hành chính gồm sáu bộ hoàn chỉnh”. Tác giả phê phán Nho giáo là phù phiếm, chỉ nói rằng nó chẳng có tác dụng gì, “ko làm thì ko người nào phạt, làm thì ko người nào thưởng”. Vì vậy, pháp luật phải gắn với thực tiễn hành động của con người. Đó là tuân theo luật. Tác giả lấy ngay câu nói của Khổng Tử: “Ta chưa từng thấy người nào biết nhận lỗi nhưng mà biết tự trừng trị mình”, “Biết chép lời chẳng bằng hành động”. Đây là phương pháp lập luận “gậy ông đập lưng ông”. Tác giả đưa ra ví dụ: “Hãy xem có những nhà Nho cả đời đọc sách, cử chỉ của họ phải là chuẩn mực cho cuộc sống, nhưng vì sao có nhiều người nhưng mà cuộc sống và hành vi của họ còn kém hơn những người dân quê chất phác. ”
Những lời đó như đặt ra câu hỏi: Vì sao lại có tình trạng tương tự? Câu trả lời duy nhất là vì họ ko học luật. Chính vì vậy thiết yếu luật.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Soạn bài: Xin lập khoa luật có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Soạn bài: Xin lập khoa luật bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời