Câu hỏi 1: Cảnh trong phủ chúa (tả từ ngoài vào trong, từ nói chung tới cụ thể).
– Phải đi qua mấy lần, vườn hoa đầy hoa thơm tiếng chim hót líu lo, hành lang uốn lượn tiếp nối nhau.
– Đi về phía sau ngựa – nơi đội quân Mã Hậu đang chờ chúa sai tới, cột và bao lươn đều thếp vàng, nhà “Đại Đường”, tất cả cột và đồ dùng đều sơn son thếp vàng. .
– Vào nội điện, quang cảnh càng sang trọng: gấm vóc, rèm sắt, hoành phi, ghế rồng, hoa thơm…
Quang cảnh vô cùng sang trọng và lộng lẫy. Tác giả ngâm thơ để diễn tả hết sự xa hoa, vương giả trong chốn cung đình.
* Nghi lễ và cách sinh hoạt trong hoàng cung:
– Trong chính phủ có nhiều loại quan lại, kẻ làm hàng cho giặc, kẻ làm quan.
– Những lời nói tới chúa Trịnh và con là rất đáng trân trọng.
– Thái tử mới là đứa trẻ năm sáu tuổi, bắt mạch xong lại lạy bốn lạy nữa mới được lui. Muốn xem xác thái tử để chẩn bệnh thì phải có nội tướng xin phép cởi mũ cho thái tử…
– Tác giả vào nội cung không những ko được nhìn mặt chủ tử, tất cả chỉ tuân theo mệnh lệnh, qua làm quan.
Quang cảnh bên trong nghiêm trang phản ánh uy quyền vô thượng của nhà chúa.
* Cái nhìn của tác giả về cuộc sống chốn cung đình:
– Tác giả ko bộc bạch thái độ một cách trực tiếp nhưng qua việc lựa chọn các cụ thể để kể và tả, thỉnh thoảng xen vào đó là những nhận xét khách quan, ta phần nào thấy được thái độ của tác giả:
+ Ông nhận xét khung viễn cảnh hoa, lộng lẫy, náo nhiệt trong hoàng cung “khác người thường” tới mức ko thể tưởng tượng được, “chẳng khác gì ngư ông đào đồng”.
+ Được mời dùng bữa: tác giả nhận xét “toàn món ngon vật lạ”.
+ Tác giả nhận xét nguyên nhân vì sao trong hoàng cung cái gì cũng đẹp, cái gì cũng xa hoa nhưng thái độ của tác giả rõ ràng là hững hờ, ko nhất trí với cuộc sống khá giả, xa hoa, khác thường tương tự. . Đó là cuộc sống ăn chơi xa hoa nhưng ko có tự do sinh sống.
Câu 2:
Đoạn trích có nhiều cụ thể nghệ thuật “đắt giá”, làm nổi trội nội dung hiện thực của tác phẩm. Sự tinh tế, sắc sảo của tác giả để lại trong đoạn trích là ở những cụ thể nhỏ nhưng rất ấn tượng:
– Hình tượng nhân vật Trịnh Cán được khắc họa với những nét riêng nhưng đồng thời cũng mang ý nghĩa nói chung. Lúc thái tử lâm bệnh, có bảy tám ngự y phục dịch, hai bên luôn có mấy người hầu cận. Thái tử tuy mới 5-6 tuổi nhưng lúc vào xem bệnh, lão thái y phải vái bốn lạy và lúc bắt mạch xong còn phải vái bốn lạy nữa mới ra về. Nếu muốn xem thân thể Thái tử như thế nào để đoán bệnh thì phải có quan xin phép Thái tử cởi quần áo.
– Sự tinh tế, sắc sảo trong mô tả của tác giả kết tinh ở những cụ thể nhỏ nhưng gây ấn tượng mạnh như việc thái tử ngồi trên mỏm vàng để một ông lão phải quỳ xuống đất lạy bốn lạy rồi cười. và khen: “Ông này lạy giỏi quá!”.
– Cụ thể tác giả vào phủ Thái tử để xem mạch: “Trong bóng tối ko cửa ngõ nào cả. Đi qua năm sáu lượt như thế này…”. Có thể nói, đọc tới cụ thể này, nhiều người đã lý giải được nguyên nhân Thái tử Càn lâm bệnh. Một đứa trẻ còn quá nhỏ bị “giam cầm” trong một nơi tối tăm ko ánh sáng ban ngày thì ko thể có sinh khí tự nhiên để sống.
– Truyện còn nhiều cụ thể khác cũng sắc sảo ko kém: đoạn tả nơi “Thánh đế ngự” (có mấy cận thần đứng xúm xít với nhau. Ngọn đèn sáp soi rõ màu phấn của khuôn mặt và tà áo đỏ). . Xung quanh nhấp nhánh, hoa thơm), và mô tả cụ thể các đồ dùng để ăn uống,… Ngôn từ của tác giả rất tự nhiên, ko hề phóng đại. Chính vì vậy nhưng sự tận hưởng xa hoa của phủ chúa phơi bày ra trước mắt người đọc nhưng ko cần bình luận gì thêm.
Câu 3: Phẩm chất của một thầy thuốc giỏi: tuy ở quê nhưng tên tuổi của ông “như sấm bên tai các thầy thuốc giỏi trong cung, hiểu bệnh của người đời, nhưng lại sợ chữa ngay thì chết”. được Chúa giữ giàng, ràng buộc bởi danh Người.Chứng tỏ ông là người khinh thường lợi danh.
– Ông muốn chữa bệnh cho thái tử một cách có chừng mực, nhưng lại cảm thấy điều đó trái với y đức và phản bội tấm lòng của cha mình…
-> Chứng tỏ anh là người có lương tâm, đức độ.
– Lúc quyết định chữa bệnh cho thái tử, mặc dù ý kiến trái ngược với ý kiến của đa số thái y trong cung nhưng ông vẫn bảo vệ ý kiến của mình. Chứng tỏ ông là một lang y giàu kinh nghiệm, khả năng và chính kiến.
Câu 4:
Thành công của đoạn trích phải kể tới giọng điệu kể chuyện rất riêng của Lê Hữu Trác, đó là sự xen kẽ kể và bình rất tự nhiên. Thông thường, kí là kết quả của sự liên kết giữa tả cảnh và biểu cảm. Ở đây, tác giả chú trọng nhiều tới việc tả cảnh, tới việc kể sự việc. Nhưng ngay trong cái giọng có vẻ khách quan đó lại có những giám định, nhận xét trình bày thái độ của người viết. Lúc mô tả khung viễn cảnh hoa, đông đúc của chốn cung đình, tác giả viết: “Ta tự nghĩ: Ta đang nuôi một ông quan, lớn lên nơi phồn hoa, chốn nào trong cấm thành ta cũng chỉ biết tới. cung điện nhưng ta chỉ nghe nói qua, tới nơi đây, phú quý của các bậc đế vương, thật sự là có khác thường nhân a!” Lúc dự bữa sáng, ông viết: Mâm vàng, bát bạc, thức ăn đủ của ngon vật lạ, bấy giờ mới biết khẩu vị phú quý. Đó là những câu văn thâm thúy chứa đựng sắc thái mỉa mai của nhà văn trước sự xa hoa quá mức của chốn cung đình. Nhật ký của Lê Hữu Trác là kết quả của sự quan sát tinh tế, bộc lộ thái độ của ông một cách kín đáo nhưng thâm thúy. Đó là một phong cách tự truyện giàu chất trữ tình.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Soạn bài: Vào phủ Chúa Trịnh có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Soạn bài: Vào phủ Chúa Trịnh bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời