“Thơ là một hình ảnh, một tư cách… Từ một vật thể hữu hình đánh thức một sợi dây vô hình rộng lớn… Từ một góc độ nào đó, nó mở ra một chiều ko gian và thời kì nhưng mà nhịp độ đi lên một thời khắc nhất mực. tâm thư… ”(Nguyễn Tuân)
Tới hai câu thơ:
Cánh hoa giấy đỏ buồn;
Mực nghiên cứu bị bỏ lại trong đau buồn…
Trong bài thơ Bậc thầy thư pháp của Vũ Đình Liên khiến người đọc phải day dứt bởi một bức tâm thư.
Ông già là một di tích đáng thương của một thời đại đã qua. Cả bài thơ khắc họa hình ảnh ông Đồ như một họa sĩ trong bức tranh xuân rực rỡ, nhịp sống rộn ràng. Hoa được vẽ với những nét như phượng múa, rồng bay nhưng tới khổ thơ thứ ba lại xuất hiện ông Đồ. trong bức tranh buồn:
Nhưng năm nào cũng vắng bóng
Người thuê viết cái này ở đâu?
Cánh hoa giấy đỏ buồn;
Mực nghiên cứu bị bỏ lại trong đau buồn…
Vẫn là bức tranh mùa xuân, những quang cảnh ko sao:
Nhưng năm nào cũng vắng bóng
Nơi người thuê viết điều này…
Hai câu thơ:
Cánh hoa giấy đỏ buồn;
Mực nghiên cứu bị bỏ lại trong đau buồn…
Giọng điệu như trùng xuống, lắng đọng xúc cảm. Chữ sầu đứng cuối câu như một hòn đá rơi, đè nặng tâm hồn. Cùng với sự đô thị hóa khốc liệt của xã hội Việt Nam dưới ách thực dân phong kiến, chữ Nho đã trở thành một thứ hàng hóa ko người nào ưa thích nữa, trong xu thế thế tất đấy tình trạng ông đồ trở thành nhàm chán, đáng được ca tụng. tình: Chữ Nho có gì đâu. Ko người nào thuê viết tức là ko người nào thích thú thưởng thức chữ viết hay, nét chữ đẹp, giấy mực của mình trở thành bẽ bàng, buồn bực, tủi thân.
Giấy và mực là hình ảnh thân thuộc gắn liền với người nghệ sĩ xưa, giấy đỏ là nền rực rỡ, là nơi khai sinh ra nét chữ vuông vắn, cùng với nét mực và bàn tay tài hoa của người viết tạo nên nghệ thuật. Thư pháp, một nét đẹp văn hóa đã có từ bao đời nay.
Nhưng hiện thời “Giấy đỏ buồn ko sâu”, và “Mực đọng trong nghiên buồn”. Nỗi buồn vốn là tâm trạng con người nhưng ở đây với văn pháp nhân hoá, Vũ Đình Liên đã thổi hồn vào những vật vô tri vô giác đấy để giấy mực cũng mang nỗi buồn của tâm trạng con người.
Vì ko có cán bộ thuế ghi nên những tờ giấy đỏ bị phơi bày ra ngoài nhưng mà ko người nào quan tâm nên nó cũng đang ấp ủ, màu đỏ của nó trở thành vô duyên và kém lôi cuốn. Đã từng có một màu nao lòng trong thơ, một màu trầm trong giấc mơ của Hồ Xuân Hương. Đúng là có duyên có nhau, nét đẹp ngày càng phai nhạt trong làn điệu dân ca, nhưng màu sắc ở đây đã khác. Tờ giấy đã đỏ rồi nhưng vì nghiền ngẫm và xấu hổ nên ko ra được. Giấy còn mang nặng bao nỗi buồn.
Mực ko nhúng cọ cũng vậy, nên mực lặng đi, nỗi buồn ko nói nên lời, đọng lại như những giọt nước mắt khóc với nỗi buồn khôn tả.
Nỗi buồn từ lòng người đã thấm vào những vật vô tri vô giác. Hai thanh nặng ở nét chữ bằng mực liên kết với thanh bằng ở cuối câu thơ khiến câu thơ có cảm giác trĩu nặng, nỗi buồn dường như chồng chất, dày thêm.
Với hình ảnh nhân hoá gợi cảm, cách sắp xếp giọng điệu tài tình, làm cho hai câu thơ như một lời thổn thức thầm lặng của thi sĩ, thăng hoa từ nỗi bi thương, nhớ nhung.
Đây có thể coi là hai câu văn tả cảnh ngụ tình tuyệt vời của Vũ Đình Liên. Thơ muốn làm người ta khóc thì phải khóc. Phải chăng đây là tiếng khóc của Vũ Đình Liên về một thời đã xa, nay chỉ còn vang vọng.
(Theo Nguyễn Thị Thanh Huyền, thầy cô giáo văn trường THPT Chuyên Hùng Vương – Việt Trì – Phú Thọ)
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích hai câu thơ “Giấy đỏ buồn ko thắm, Mực đọng trong nghiên sầu” trong bài thơ “Ông đồ” có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích hai câu thơ “Giấy đỏ buồn ko thắm, Mực đọng trong nghiên sầu” trong bài thơ “Ông đồ” bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời