Huy Cận là một trong những thi sĩ tiêu biểu của phong trào thơ mới. Ông đã để lại cho đời nhiều tác phẩm văn học hay và nổi tiếng. Bài thơ Tàu đánh cá được viết lúc ông đi thực tiễn dài ngày ở vùng mỏ Quảng Ninh, để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tự nhiên, tổ quốc, xúc tiếp với cuộc sống lao động và thú vui trong cuộc sống mới của nhân dân.
Đoạn thơ mở đầu bằng hình ảnh “mặt trời”, nó được ví như một quả cầu lửa khổng lồ đang dần chìm xuống biển. Ánh sáng rực rỡ, huy hoàng được đốt cháy trước lúc tắt. Theo nhịp độ tuần hoàn của thời kì, vũ trụ bước vào trạng thái ngơi nghỉ, điều này được tác giả nói rõ hơn trong các tư cách hóa:
Mặt trời lặn xuống biển như ngọn lửa
Sóng đã cài then, đêm sập cửa.
Cảnh biển trời quê hương được Huy Cận giới thiệu một cách tài tình. Mặt trời lặn, sóng vỗ vào cửa đêm. Màn đêm buông xuống, mọi người khởi đầu một buổi làm việc đầy hăng say và hứng khởi. Công việc đánh bắt hải sản vốn đã nguy hiểm, càng về đêm lại càng vất vả hơn. Nhưng người đánh cá trong bài thơ này hiện lên với một tâm hồn sôi nổi bởi họ là chủ sở hữu của công việc, của tự nhiên và của chính họ. Họ hát để quên đi nỗi vất vả và như hòa cùng gió để căng buồm để con thuyền băng băng trên biển:
Hãy tới dệt lưới của chúng tôi, đội đánh cá!
Quê hương giàu đẹp. Biển nhấp nhánh những đàn cá thu như những con thoi len lỏi vào lòng biển. Đó là một loại cá ngon nổi tiếng. Ko chỉ vậy, những đàn cá đó còn mang một vẻ đẹp huyền ảo với muôn vàn tia sáng nhấp nhánh dưới lòng đại dương. Cây cầu làm cho “Hãy dệt lưới của chúng tôi, cá của tôi!” trình bày một niềm kỳ vọng và mong ước của những ngư gia mong muốn có một chuyến đi thuận tiện. Ngư gia bộc bạch thú vui trước hết là biển và trời.
Thuyền càng lướt ra khơi, biển càng rộng lớn, ngập tràn ánh trăng. Mặt trăng đang lửng lơ trên ko và gió ngày càng mạnh. Tất cả đã tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp và tráng lệ trên biển. Bầu trời và đại dương dường như tham gia vào quá trình lao động của con người. Con thuyền lướt đi càng xa càng thấy nó ko hề nhỏ nhỏ nhưng mà rất dũng cảm và tự hào.,
Ở biển có hàng nghìn loài cá không giống nhau: cá anh vũ, cá trê, cá thu, cá mú … Những loài cá này đã tạo ra nhiều màu sắc không giống nhau ở biển:
Cá sàn, cá chim và cá trê
Cá nhấp nhánh với ngọn đuốc đen và hồng
Đuôi tôi đang vẫy vầng trăng vàng
Đêm thở: sao lái nước Hạ Long.
Nhờ trí tưởng tượng tương tự nhưng mà Huy Cận đã mô tả về loài cá rất đẹp và lạ mắt. Cá vốn là một loài động vật hết sức tầm thường nhưng anh đã chắp cho nó đôi cánh để trở thành rất huyền ảo. Ngòi bút của Huy Cận đã được phát huy một cách rõ nét. Tất cả âm thanh của sóng biển, tiếng cá kêu, tiếng gió thổi đã tạo thành một bản hợp âm rì rầm trên biển Hạ Long về đêm. Bức tranh tự nhiên tươi đẹp đã được vẽ nên bằng ngòi bút tài hoa của Huy Cận.
Từ “hát” trong bài thơ được lặp lại ba lần. Nếu mở đầu bài thơ chỉ là một câu thơ, thì tới đây, câu thơ đấy đã trở thành một câu hát gọi cá trong:
Tôi hát một bài hát gọi cá vào,
Gõ thuyền đã nhịp trăng cao.
Biển cho ta những con cá như lòng mẹ Nuôi dưỡng cuộc đời ta từ ngày này qua ngày khác.
Lúc đoàn thuyền ra khơi, người ta ca hát; Lúc những con thuyền đang đánh bắt trên biển và cả lúc trở về, những người thợ hát. Họ đã vượt qua mọi nguy hiểm, khó khăn để hát lên những ca khúc yêu đời.
Huy Cận đã sử dụng một so sánh rất lạ mắt: đại dương rộng lớn như tấm lòng bao dung của người mẹ. Đại dương phóng khoáng luôn tặng thưởng cho con người những sản vật quý hiếm. Lúc ta sinh ra, biển đã cho ta cá và tiếp tục như mẹ cho con nhưng mà ko cần lấy lại. lúc nào.
Trời càng sáng, nhịp lao động càng tấp nập: “Sao mờ, kéo lưới cho kịp nắng mai”. Lúc này, mọi người càng cảm thấy vui hơn vì vừa có một chuyến đi biển bội thu. Nhờ thành tựu lao động, ngư gia tưởng tượng ra một cuộc sống tốt đẹp hơn sẽ tới với họ trong tương lai. “Rạng đông” và “mặt trời hồng” ko chỉ là hình ảnh của tự nhiên nhưng mà còn là biểu tượng của một tương lai tươi sáng và cuộc sống hạnh phúc, thịnh vượng.
Lúc này mặt trời đã hửng sáng, những con thuyền ra về hăng say như đang chạy đua với nắng. Nó đã tạo ra một hình ảnh rất sống động, lãng mạn.
Trong ko gian tự nhiên rộng lớn, con người đã làm chủ và đoạt được tự nhiên để khẳng định mình. Bài thơ có kết cấu kết bài tương đồng về hình ảnh tự nhiên và người lao động. Mở đầu bài thơ là hình ảnh mặt trời và câu thơ, cuối bài thơ cũng là hình ảnh mặt trời và câu hát, nhưng mở đầu bài thơ là tiếng hát hăng say về đại dương, và cuối bài thơ là khúc ca khải hoàn. Về. Hình ảnh “mặt trời” ở đầu bài thơ chìm xuống sắc đỏ, kết thúc bài thơ rực rỡ như xua tan đêm đen, một ngày mới khởi đầu.
Bằng những liên tưởng, liên tưởng phong phú, Huy Cận đã khắc họa nhiều hình ảnh đẹp, tráng lệ, vừa trình bày sự hòa quyện giữa tự nhiên và con người lao động, vừa trình bày thú vui, niềm tự hào của thi sĩ đối với tác phẩm của mình. với tổ quốc và cuộc sống xây dựng đang đi lên từng ngày.
(Theo Nguyễn Thị Thanh Huyền, thầy cô giáo văn trường THPT Chuyên Hùng Vương – Việt Trì – Phú Thọ)
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích bài thơ “Đoàn thuyền đánh cá” (2) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích bài thơ “Đoàn thuyền đánh cá” (2) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời