“Tôi ko muốn nhìn thấy máu!” (! Que no quiero verla!), Lorca thốt lên trong một trong những bài thơ định mệnh của cô, “Bài hát cho Ignacio Sanchez Mejias”. Nhưng “máu đã đổ” chỉ một năm sau lúc tuyệt tác này được xuất bản, và giọt máu đó là của Lorca. Thi sĩ ko nhìn thấy máu mình đổ ra trên đất Tây Ban Nha. Nhưng cả toàn cầu đã nhìn thấy, và nghẹn ngào thốt lên câu thơ “Tôi ko muốn nhìn thấy máu!”.
Linh cảm về “một cái chết được báo trước” luôn ám ảnh Lorca, và nó trở thành một trong những động lực lớn nhất trong thơ ông. Tình yêu, cái chết và cái đẹp là ba nỗi ám ảnh lớn trong thơ Lorca, nó hoán đổi cho nhau, cái này làm tiền đề cho cái kia, tạo thành một vòng tròn vĩnh cửu. Lorca đã chấp nhận và tôn vinh cái chết như anh đã chấp nhận và tôn vinh tình yêu và cái đẹp vì anh thấy trong cái đẹp có cái chết cũng như trong cái chết có tình yêu. Trong bài thơ Bài hát mộng du, lúc hai người bạn sững sờ trèo lên lan can cao, “lan can trăng – nơi gieo tiếng vọng”, họ leo lên để lại những vết máu, những giọt nước mắt, bỏ lại cả cuộc đời để đi tới tận cùng. khát vọng của họ, tình yêu của họ, vẻ đẹp của cuộc sống và cái chết của họ. Hình ảnh cuối cùng nhưng mà họ nhìn thấy là một con chó săn đu đưa, mắc vào “men trăng” đang đung đưa, hình ảnh rõ ràng nhất của sự hòa quyện giữa cái đẹp và cái chết. Nhưng nhưng mà:
đêm thân thiết đột ngột
như một vùng quê
bảo vệ say rượu
đập cửa ồn ào
Hình ảnh quá đỗi dung dị đó bỗng chốc trở thành biểu tượng của cuộc sống, chợt nghẹn ngào trước đôi mắt sắp nhắm lại vĩnh viễn của thi sĩ. Trong những bài thơ hay nhất, da diết nhất của Lorca, thỉnh thoảng cũng có những “cú ngã” như thế, những cú ngã khiến ta phải loay hoay với đôi tay của mình, mong nắm bắt được sự sống, tình yêu và cái đẹp, siết chặt xác thịt ta như đang ôm lấy cái chết. Lorca là thi sĩ của những giấc mơ, của những linh cảm rộn ràng, một thi sĩ có thể biến giấc mơ thành nhịp độ, người có thể biến điềm báo thành tiếng nói. Lorca tự nhiên siêu thực, và hiện thực một cách tự nhiên. Năng lượng thông minh trong anh nhiều tới mức dường như anh mở ngòi bút thành thơ, mở mồm thành những bản tình khúc, những bản ballad … “Lúc ta chết – hãy chôn ta cùng cây đàn”, cây đàn- Ta ở đây như một bản đàn lia. , một biểu tượng của thi ca, khởi đầu và giữ nhịp cho thơ, ko đơn giản như một số nhạc sĩ ở ta nhầm với “cây đàn – của Victor Hara” hay “cây đàn, của đại đội ba”.
Lorca muốn chết “đẹp trên giường”, muốn nằm dưới đất với đàn hạc của mình, nhưng Brutal ko muốn điều đó. Vì bọn phát xít cũng giống như ruồi, là cái chết thuộc dạng ruồi, “cái chết đẻ trứng vào vết thương” như câu thơ tuyệt vời của Lorca đã chỉ ra một cách xác thực. Nhưng những vết thương như thế có quá nhiều trong thơ Lorca, nó đi liền với hình ảnh người hiệp sĩ cô độc “ngựa đen, trăng đỏ”, với hình ảnh cô gái gypsy như ngọn lửa xanh “thân xanh”. “Tóc xanh”. Và Lorca hỏi, “Bạn ko thể nhìn thấy vết thương của tôi – Từ ngực tới cổ của tôi sao?”
Lúc Lorca cầm cây đàn của mình trên tay, anh ta giống như một chiến binh (torero) bước vào trường đấu trong trận chiến một mất một còn với con bò tót định mệnh, một “con bò mộng độc thân với trái tim cao quý”. Anh ta đã sẵn sàng chết trước đó. đôi sừng hùng dũng của con bò tót danh giá đó, với những vết thương “bỏng rát như ánh mặt trời”. Bi thương thay, chàng phải chết vì ruồi “đẻ trứng vào vết thương”, chàng bị sát hại, giết mổ hại một cách lén lút và hèn nhát, tưởng nghe đâu mạng sống của Lorca Ko thể phân biệt được với thơ của ông, vì chúng rất hòa quyện với nhau, và thơ của Lorca là cuộc đời của ông, từng câu, từng khoảnh khắc. , tôi cảm thấy thế nào về Lorca, và hiện thời, sau 40 năm, tôi vẫn cảm thấy tương tự.
Lorca là “một cơ quan của Tự nhiên sinh ra để làm thơ”, như M. Gorki đã nói về X. Esenhin. Và “cơ quan thơ” đó đã hoạt động cho tới phút những viên đạn phát xít găm vào ngực nó. Nhưng trước ngày bi thương năm 1936, Lorca đã hy vọng Định mệnh của mình từ lâu, và chào đón nó bằng tất cả các bài thơ của mình. Vì vậy, có nhẽ cái chết ko đột ngột đối với Lorca, dù nó là bất thần đối với cả toàn cầu. Anh tĩnh tâm bước tới cái chết của mình, trên tay là một cây đàn nguyệt, một cây đàn màu bạc. Từ những xúc cảm mơ hồ, đứt đoạn nhưng cũng kéo dài đó, năm 1979 tôi viết bài thơ Đàn ghi ta của Lorca. Cả bài thơ bật lên nhờ một câu thơ dẫn dắt của Lorca: “Lúc ta chết hãy chôn ta với cây đàn”, và chính qua thơ Lorca, ta tưởng tượng ra cái chết của chàng.
Nếu bùa hộ mệnh Vẻ đẹp kì bí của cô gái gypsy có thể xoa dịu ngay cả những xoáy nước dữ dội nhất, thì Tình yêu của Lorca – trái tim anh – có thể khiến tâm hồn chúng ta ko yên. được rồi, ko thể lạnh lùng và trầm lặng được. Lorca đã đưa Cái đẹp, Tình yêu đương đầu với Thần chết, hòa mình với Thần chết để mở ra những trục đường kỳ diệu cho Sự sống, cho tâm hồn con người. Lúc ruồi phát xít “đẻ trứng vào vết thương”, trứng của sự hủy diệt, Lorca đã gieo mầm thơ của mình vào trái tim Thần Chết, để từ đó sự sống đơm hoa kết trái. “Li-la li-la li-la” viva Lorca lila Lorca lila lila lila …
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích bài thơ “Đàn ghi ta của Lor-ca” (1) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích bài thơ “Đàn ghi ta của Lor-ca” (1) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời