Ở xóm giữa của làng Đại Hoàng chỉ có vài chục nóc nhà. Lão Hạc là láng giềng của gia đình tôi và gia đình cô giáo Thu. Thầy Thu là người có học, hiểu biết rộng, nhân hậu nên được dân làng tín nhiệm. Chiều chiều, lão Hạc thường xách chiếc lọ đất tới nhà ông giáo để xin nước giếng. Mỗi lần ông giáo bắt lão Hạc nói chuyện, uống bát chè tươi hay hút điếu thuốc … để lão bớt thấy độc thân, lẻ loi. Vợ mất đã lâu, đàn ông đi làm cao su đất đỏ tận Nam Kỳ, Lão Hạc sống một mình trong căn nhà dột nát chỉ có con chó vàng làm bạn. Ông lão nâng niu nó như con, cho nó ăn bằng bát như con người.
Chiều nay, anh tới chơi sớm hơn mọi lúc. Vừa nhìn thấy thầy, anh ta liền báo cáo:
– Thằng Vang chết rồi thầy ơi!
Cô giáo ngạc nhiên:
– Bạn đã bán nó? Vì sao bạn nói…?
Lão Hạc gật đầu, cố làm ra vẻ vui vẻ nhưng mồm méo xẹo, mắt đỏ hoe. Ông giáo xẻn lẻn nhìn ông lão, đầy thương hại:
– Vậy có dễ bắt ko?
Bỗng lão Hạc bật khóc, mặt nhăn nhó vì đau:
– Mẹ kiếp … thầy! … Nó ko biết gì cả! Lúc thấy tôi gọi, nó tức khắc chạy lại, vẫy đuôi mừng rỡ. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì Múc nấp trong nhà, ngay phía sau túm hai chân sau lên dốc. Cứ thế, Mục và Xiêng, hai người giằng co một hồi rồi trói cả 4 chân của nó lại. Đó là lúc anh đó biết mình đã chết! … Này! thầy cô giáo! Nó là giống gì khôn! Nó ậm ừ và nhìn tôi, như muốn trách móc tôi: “A! Ông già xấu! Tôi sống với nó tương tự nhưng nó lại đối xử với tôi thế này? “. Hóa ra tôi già như tuổi đầu rồi nhưng còn dại chó. Nó ko ngờ tôi có dã tâm lừa nó!”
Ông giáo vỗ về, xoa dịu ông lão:
“Ngươi nghĩ tương tự, nhưng là ko có ý tứ!” Vả lại, người nào nuôi chó nhưng ko bán, giết thịt! Nếu ta giết thịt nó, ta sẽ chuyển kiếp cho nó, chuyển kiếp cho nó và để nó làm kiếp khác!
Lão Hạc cố nặn ra một nụ cười:
– Cô giáo nói phải! Kiếp chó là kiếp xấu số, nên ta cải tạo thành kiếp người, có nhẽ vui hơn một tí … Đời người như ta đây chẳng hạn!
Biết anh ta đang tự giễu cợt mình, cô giáo nói:
– Cuộc đời người nào cũng vậy thôi ông già ơi! Bạn có nghĩ rằng tôi hạnh phúc hơn ko? Chà, giờ vui thế này: Ông nội ngồi chơi, cháu luộc khoai, pha trà, rồi tôi và cháu ăn khoai, uống nước, hút tẩu, nói chuyện, vui quá!
Lão Hạc nghiêm mặt:
– Xin phép thầy để lần khác! Em muốn nhờ thầy giúp em một việc.
– Có chuyện gì vậy ông nội?
– Chuyện là thế này, thưa thầy!
Sau đó, lão Hạc kể về người đàn ông của mình, vì ko có tiền lấy vợ, ông đã bỏ nhà đi làm thuê trên một đồn điền cao su ở Nam Kỳ hơn một năm. Ông nhờ ông giáo chăm sóc mảnh vườn ba sào để sau này, đàn ông ông có sẵn mảnh đất đó làm ăn. Câu chuyện thứ hai là ông lão sai ông giáo giữ lại ba mươi đồng tiền dành dụm được từ việc bán một số sản vật ít ỏi và số tiền ông vừa bán chó. Anh nói mình đã già yếu, nay lại ốm đau bệnh tật ko biết phải làm sao. Ăn nằm thì có sẵn số tiền đó, nhờ thầy đứng ra tính liệu, ko cần nhờ tới láng giềng.
Nghe lão Hạc nói, ông giáo trầm ngâm suy nghĩ. Lão Hạc là người biết tính toán, ít lúc làm phiền lòng người nào. Tôi ko biết hôm nay anh đó có dụng ý gì lúc đưa ra những chuyện quan trọng tương tự ?! Ông giáo động viên lão Hạc:
– Khà khà, làm gì nhưng mệt thế? Ông cụ vẫn rất khỏe mạnh, làm sao ông đó chết? Bạn cứ để tiền ăn, lúc chết sao có tiền nhưng chết đói?!
Lão Hạc vẫn van xin:
– Mong cô giáo thương con, già yếu nhưng chấp nhận! Được rồi, cảm ơn bạn rất nhiều!
Ko thể từ chối, cô giáo đành phải chấp nhận, nhưng vẫn băn khoăn:
– Em dành dụm được bao nhiêu tiền, nếu gửi hết cho anh, từ mai anh sẽ ăn gì?
Lão Hạc xua tay tỏ ý ko cần:
– Thầy đừng lo, con đã sắp xếp hết rồi! Xin lỗi thầy, con về rồi ạ!
– Đúng! Bà về nhà!
Lão Hạc chậm rãi lê chân ra cổng, ông giáo nhìn bộ dáng lầm lì, lười biếng của lão Hạc nhưng động lòng thương. Những ngày này, làng đói. Có người cả tháng ko biết tới hạt cơm, chỉ có củ khoai, củ sắn, rau lang, củ kiệu … sống nhởn nhơ qua ngày. Lão Hạc cũng vậy, thà nhịn đói còn hơn bán mảnh vườn nuôi con. Lúc bóng lão hạc khuất sau rặng tre đầu ngõ, ông giáo thở dài quay vào nhà, tay vẫn cầm chiếc túi nhỏ màu nâu cũ kỹ đựng mấy chục đồng tiền lão hạc gửi. Cô giáo lắc đầu, lẩm nhẩm một mình: “Nghiêm túc đấy!”
Chứng kiến đoạn đầu và đoạn cuối của câu chuyện, lòng tôi trào dâng xúc cảm xót thương và cảm phục. Cuộc sống của Hạc ko hề vui vẻ. Cái nghèo dằng dai hành tội ông lão suốt quãng đời còn lại. Người đàn ông già nua, bệnh tật đó sống lặng lẽ, lặng lẽ trong sự mòn mỏi hy vọng người đàn ông yêu của mình. Ngày trở về của anh phải xa, lão Hạc như ngọn đèn đung đưa trước gió. Tình yêu và sự hy sinh của ông lão thật đáng khâm phục và thảm kịch của cuộc đời ông lão khiến chúng ta rơi nước mắt. Số phận bi thương của lão Hạc cũng là số phận chung của những người nông dân Việt Nam trước Cách mệnh Tháng Tám, lúc chưa được Đảng tỉnh ngộ và dẫn dắt vào trục đường đấu tranh giải phóng khỏi ách nô lệ của cơ chế thực dân. ác kiến.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (1) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (1) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời