I. TỔ CHỨC
1. Mở bài:
* Giới thiệu chung:
– Ngày xửa ngày xưa, ở Trung Quốc, có một cậu nhỏ mồ côi tên là Mã Lương vẽ rất giỏi.
2. Nội dung:
* Diễn biến câu chuyện:
+ Mã Lương say mê học vẽ:
– Anh vẽ bằng que, bằng than trên mặt đất, bằng cách nhúng tay vào nước rồi vẽ trên đá.
– Bạn vẽ chim và cá thực tiễn.
– Anh đấy ước mình có một cây bút vẽ.
+ Mã Lương được ông già tặng cây bút thần:
– Trong giấc ngủ, anh mơ thấy một ông già, râu tóc bạc trắng.
– Ông già tặng cậu một cây bút thần.
– Mã Lương dùng bút vẽ những đồ vật cần thiết cho dân làng.
+ Cuộc đấu tranh giữa Mã Lương và tên địa chủ tham lam:
– Địa chủ bắt Mã Lương phải vẽ theo ý mình.
– Mã Lương ko tuân theo lệnh địa chủ nên bị giam vào chuồng ngựa.
– Mã Lương dùng bút thần để vẽ bánh, vẽ lò sưởi.
– Tên địa chủ sai người hầu giết mổ Mã Lương để cướp cây bút thần.
– Mã Lương rút thang trốn khỏi nơi giam giữ.
– Chủ nhà sai người hầu đuổi theo.
– Mã Lương rút cung tên, giết mổ tên địa chủ.
– Anh ngừng chân ở một thị trấn hẻo lánh, sống bằng nghề vẽ tranh, nỗ lực giữ bí mật về nơi ở của mình.
+ Cuộc đấu tranh giữa Mã Lương và tên vua gian ác:
– Vô tình, Mã Lương tiết lộ chuyện có cây bút thần.
– Câu chuyện tới tai tên vua gian ác, hắn bắt Mã Lương về cung.
– Mã Lương ghét và làm trái ý vua. Vua sai quân cướp cây bút thần, tống Mã Lương vào ngục.
– Chính vua đã vẽ nhiều ngọn núi bằng vàng. Ngọn núi vàng trở thành những tảng đá khổng lồ suýt làm gãy chân anh.
– Nhà vua vẽ những thỏi vàng, nhỏ trước lớn. Thanh vàng trở thành một con trăn khổng lồ hung hãn định ăn thịt anh.
– Nhà vua hoảng sợ phải thả Mã Lương ra dụ dỗ.
– Mã Lương giả vờ đồng ý. Chàng vẽ biển và bão tố, dìm chết tên vua gian ác, tham lam.
3. Kết luận:
* Kết thúc câu chuyện:
– Câu chuyện về cây bút thần được lan truyền khắp cả nước.
– Mã Lương đi khắp nơi, dùng cây bút thần để vẽ cho người nghèo.
II. PHÂN CÔNG
Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng nọ ở Trung Quốc, có một cậu nhỏ mồ côi tên là Mã Lương, vừa thông minh vừa vẽ rất giỏi. Cha mẹ mất sớm, Mã Lương hàng ngày lên núi đốn củi, ra đồng cắt cỏ đổi lấy gạo nuôi sống bản thân. Nhà nghèo, ko đủ tiền sắm bút lông nhưng Mã Lương vẫn say mê học vẽ.
Một đêm, trong giấc ngủ, Mã Lương mơ thấy một ông già râu trắng, tóc bạc xuất hiện trước mặt mình, trong một vầng hào quang. Ông già cười hiền từ, đưa cho tôi một cây bút và nói:
– Tôi đã đưa cho bạn một cây bút thần. Nó sẽ giúp bạn rất nhiều trong cuộc sống.
Mã Lương nhìn cây bút vàng nhấp nhánh, mừng rỡ reo lên:
– Ồ! Cây bút đẹp quá! Tôi cám ơn! Cảm ơn ngài!
Cậu nhỏ chưa kịp nói xong thì ông lão đã mất tích. Tỉnh dậy, hóa ra là một giấc mơ nhưng cây bút thần vẫn nằm trong tay khiến Mã Lương hết sức bất thần.
Mã Lương lấy bút ra định vẽ một con chim. Lúc vuốt xong nét cuối, con chim bay lên trời, hót líu lo. Cậu nhỏ vẽ một con cá, con cá vẫy đuôi lao xuống sông, bơi tung tăng trước mắt cậu. Mã Lương hạnh phúc vô cùng!
Từ đó, Mã Lương dùng cây bút thần để vẽ cho tất cả những người dân nghèo trong làng. Người nào thiếu cuốc thì rút cuốc. Người nào thiếu đèn, người đấy vẽ đèn. Nhà nào ko có xô, anh múc xô múc nước. Một chọi mười, mười phân vẹn trăm, những việc làm kỳ lạ của Mã Lương người nào cũng biết.
Trong vùng, có những địa chủ tham lam. Lúc nghe tin Mã Lương có cây bút thần, ông sai người hầu bắt chàng về nhà vẽ theo ý mình.
Tuy còn nhỏ tuổi nhưng Mã Lương tính tình ôn hòa, rất ghét lòng tham của nhà giàu. Mặc cho những lời dụ dỗ, dọa nạt của anh, Mã Lương nhất mực ko vẽ ra cho anh một điều gì. Chủ nhà giậm chân tức giận, nhốt cậu nhỏ vào chuồng và để cậu nhỏ chết đói.
Ba ngày sau, giữa một đêm mùa đông, tuyết rơi nhiều phủ đầy sân. Người chủ đất tự nghĩ: “Thằng nhỏ đó nếu ko chết đói thì sẽ chết vì đói. Chúng ta hãy thử xuống chuồng xem!” Lúc gần tới nơi, anh nhìn thấy những tia sáng xuyên qua khe cửa. Tò mò, anh nhìn vào và thấy Mã Lương đang ngồi bên đống lửa rực và ăn bánh nướng. Mùi hương bốc lên ngát hương. Anh ko thể tin vào mắt mình. Lò sưởi ở đâu? Bánh nướng ở đâu? Ah! Đúng! Tất cả từ cây bút thần. Lòng tham sục sôi, hắn sai gia nhân giết mổ Mã Lương cướp cây bút thần. Nhưng Mã Lương đã vượt tường bằng chiếc thang vừa vẽ. Chủ nhà tức giận trèo lên thang đuổi theo. Sau lúc leo được ba bậc thang, chiếc thang mất tích, anh té ngửa cổ xuống đất. Mã Lương lôi ngựa cưỡi lên lưng ngựa, dùng roi lao nhanh phi nước đại. Cách đó ko xa, liền nghe thấy phía sau lưng có tiếng quát tháo. Quay lại nhìn thì thấy chủ nhà đang cưỡi trên lưng con ngựa tuấn tú, tay cầm đao sáng nhoáng, dẫn đầu một nhóm chừng hai mươi người hầu, đốt đuốc đuổi theo. Anh tĩnh tâm lấy bút vẽ cung tên. Lúc chủ nhà tới gần, anh ta nhắm cung tên của mình về phía chủ nhà và bắn. “Bắn”. Mũi tên trúng cổ họng anh ta. Anh ta ngã xuống đường. Mã Lương phất roi thúc ngựa, ngựa phi nước đại như bay.
Suốt mấy ngày đêm ko ngừng đạp xe, cuối cùng Mã Lương ngừng chân ở một thị trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh. Hàng ngày, anh vẽ tranh và bán tranh trên phố. Sợ nơi ở của mình, anh ta thường vẽ một nửa hoàn thiện như một con chim ko có mỏ hoặc chân. Tuy nhiên, những bức tranh anh vẽ rất đẹp, khiến người nào cũng phải trằm trồ.
Một hôm, Mã Lương vẽ một con cò trắng. Tình cờ, một giọt mực rơi đúng vào mắt con cò. Vì vậy, con cò đã mở mắt, sải cánh và bay đi trước sự ngạc nhiên của nhiều người trong thị trấn. Có một vài người nói chuyện phiếm đã đưa tin này cho nhà vua. Là một kẻ có lòng tham ko đáy, nhà vua hạ lệnh đưa cậu nhỏ về kinh.
Vị vua này nổi tiếng tham lam, độc ác nên bị muôn dân căm ghét. Mã Lương ghét anh nên ko muốn vẽ. Anh bắt anh vẽ rồng, anh vẽ con cóc. Anh yêu cầu vẽ một con phượng hoàng, anh vẽ một con gà ko lông. Hai con vật xấu xí, nhơ bẩn nhảy múa xung quanh nhà vua. Ông ta tức giận, ra lệnh cho quân lính đánh cắp cây bút thần và đưa Mã Lương vào ngục tối.
Anh lấy bút tự vẽ. Trước tiên, anh ta vẽ một núi vàng. Ko chấp nhận với lòng tham của mình, anh ta vẽ hết núi này tới núi khác. Sau lúc vẽ, anh nhìn kỹ và hóa ra đó là những tảng đá lớn. Những tảng đá lăn xuống, gần như đè bẹp anh ta và gãy chân.
Ko từ bỏ lòng tham, anh vẽ những thỏi vàng, càng vẽ càng to và dài. Lúc vẽ xong, anh nhìn lại thì thấy trước mắt mình ko phải là thỏi vàng nhưng là một con trăn khổng lồ, mồm há hốc đỏ hỏn, lao tới định xơi tái anh. May nhưng có cán bộ quân đội lao vào cứu.
Biết rằng nếu ko có Mã Lương thì mọi chuyện sẽ tan thành mây khói, phải thả chàng ra, dụ dỗ lấy vàng bạc và hứa gả công chúa cho chàng. Mã Lương hiểu được dã tâm độc ác của hắn, nhưng vẫn giả vờ đồng ý. Nhà vua vui tươi khôn xiết, trả lại cây bút thần cho chàng.
Sợ núi có nhiều thú dữ, vua sai Mã Lương vẽ biển. Chỉ cần hai nét bút, biển đã xuất hiện trước mặt, xanh thẳm và trong suốt như gương. Nhà vua nhìn ra biển và hỏi:
– Vì sao ko có cá ở biển?
Mã Lương nhanh chóng chấm vài chấm. Có bao nhiêu con cá xuất hiện, đủ hình dạng và màu sắc đang tung tăng bơi lội. Nhà vua rất ưng ý, và nhanh chóng ra lệnh:
– Vẽ cho tôi một chiếc thuyền! Tôi muốn ra ngoài để xem cá!
Trong nháy mắt, Mã Lương đã vẽ xong một chiếc thuyền buồm lớn. Vua, hoàng hậu, hoàng tử, công chúa và các vị quan khác tranh nhau xuống thuyền. Mã Lương thêm vài nét bút. Gió thổi hiu hiu, sóng lăn tăn, con thuyền từ từ rời bến.
Thấy thuyền đi quá chậm, vua đứng trên mũi thuyền quát:
– Để gió to hơn một tẹo! Để gió thổi thêm một tẹo!
Mã Lương vung tay vẽ thêm vài nét đậm. Sóng càng dâng cao, gió càng mạnh. Cánh buồm căng lên, con thuyền vọt lên. Cậu nhỏ vẽ thêm đường nét. Biển ầm ầm, con thuyền lắc lư nghiêng ngả. Nhà vua sợ hãi, vội kêu lên:
– Đừng để gió thổi nữa! Đừng để gió thổi nữa!
Mã Lương bỏ ngoài tai những lời đó. Anh tiếp tục vẽ những đường cong lớn. Sóng dâng cao, ập vào thuyền hết sóng này tới sóng khác. Nhà vua ướt áo, một tay giữ cột buồm, ra hiệu và quát Mã Lương đừng viết nữa.
Giả vờ như ko nghe thấy, Mã Lương tiếp tục vẽ. Gió bão càng lúc càng mạnh, mây đen kéo tới, bầu trời tối sầm. Sóng dữ đã đánh chìm con thuyền xuống biển sâu.
Thế là kết thúc cuộc đời của ông vua tham lam, độc ác. Việc làm của Mã Lương được ca tụng và truyền bá khắp nước. Sau đó, Mã Lương đi đây đi đó, dùng cây bút thần để phục vụ dân nghèo. Chàng trai họa sĩ tài năng và đức độ được mọi người yêu quý, ngưỡng mộ.
Nguồn: Các bài văn mẫu lớp 6 (Dùng cho phụ huynh, thầy cô giáo, bồi dưỡng học trò giỏi)Trần Thị Thìn, Nhà xuất bản Tổng hợp Thành thị Hồ Chí Minh, 2013
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Kể diễn cảm truyện “Cây bút thần” có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Kể diễn cảm truyện “Cây bút thần” bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời