Quê hương ở xa là dòng xúc cảm dạt dào, lung linh trong suốt cuộc đời Tế Khô hanh. Cái làng chài nghèo trên một cù lao bên sông Trà Bồng, cách biển nửa vòng trái đất đã nuôi dưỡng hồn thơ Tế Khô hanh và trở thành nỗi nhớ khôn nguôi để ông viết nên những vần thơ say đắm lòng người. Trong dòng xúc cảm đó, Vùng nông thôn là một khởi đầu thành công rực rỡ.
Thi sĩ đã viết Vùng nông thôn bằng tất cả tình yêu nồng nàn, trong sáng, thơ mộng của mình. Nổi trội trong bài thơ là cảnh đánh cá của làng hến trong một buổi sáng đẹp như mơ:
Lúc trời trong, gió nhẹ, buổi sáng hồng.
Nam thanh niên đi đánh cá trên thuyền.
Tâm hồn thi sĩ ngập tràn những hình ảnh mạnh mẽ:
Thuyền nhẹ như con ngựa
Phang chèo, mạnh mẽ vượt qua
Cánh buồm lớn như hồn làng
Vươn thân trắng mênh mông đón gió.
Giữa trời nước rộng lớn, nổi trội lên hình ảnh con thuyền tự hào, khỏe khoắn và tràn đầy sức sống dưới sự điều khiển tài tình của một chàng trai đang nhẹ nhõm lướt trên sóng qua hình ảnh so sánh như một chú tuấn mã. Đằng sau những câu chữ sống động, thi sĩ đã khắc họa tư thế tự hào đoạt được sông dài, biển rộng của người dân làng chài. Ca từ của bài thơ như băng tiến về phía trước, như vươn lên trời với thuyền, với cánh buồm, Tế Khô hanh đã hết lòng cảm nhận cuộc sống lao động của làng quê nên đã nghĩ tới Cánh buồm. lớn như một vong linh làng. Bao nhiêu tình cảm thiêng liêng, bao nhiêu kỳ vọng mưu sinh của người lao động đều gửi gắm vào đó.
Cảnh đón đoàn thuyền đánh cá ồn ĩ, tấp nập cũng được mô tả bằng một tình yêu tha thiết:
Ngày hôm sau, ồn ĩ trên bãi đậu xe
Khắp làng mọi người đang nô nức đón thuyền trở về
Nhờ trời yên biển lặng, thuyền nhiều cá.
Cá tươi có thân màu trắng bạc.
Ở đoạn trước, lúc tả cảnh xuất quân vượt sông dài của đội tàu, hơi thở băng giá và khí phách. Tới đây, âm điệu của bài thơ giãn ra và lắng dần theo thú vui êm đềm, đầm ấm của dân làng. Chính từ đây đã nổi lên những câu thơ hay nhất, tinh tế nhất của Quê hương:
Người đánh cá có làn da rám nắng
Toàn thể thân thể thở với một hương vị xa xôi
Thuyền êm, mệt trở về nằm nghỉ.
Nghe muối thấm vào da.
Chỉ có người nào sinh ra và lớn lên ở miền sông nước mới viết được những câu thơ tương tự. Tế Khô hanh đã xây dựng tượng đài ngư phủ giữa trời lộng gió với hình dáng, màu sắc, hương vị ko thể lẫn vào đâu được: tượng đài mang hơi thở vị xa – vị mặn của biển, của những chân trời xa xăm. nhưng họ thường đoạt được. Liệu cái muối mặn đó đã ngấm vào thể xác của những người dân chài địa phương, ngấm dần vào thân thuyền, hay đã ngấm sâu vào da thịt, vào hồn thơ Tế Khô hanh để trở thành một xúc cảm bâng khuâng, bâng khuâng?
Một tâm hồn tương tự, lúc khát khao, ko thể nhẹ nhõm và tầm thường. Nỗi nhớ quê hương ở đoạn kết đã dồn lại thành những ký ức ám ảnh, vẫy gọi. Nhớ lắm cái mùi mặn nồng – câu thơ cuối trình bày rõ tâm hồn tha thiết, thành tâm của Tế Khô hanh.
Vùng nông thôn của Tế Khô hanh đã hát một bài ca trong trẻo, thiết tha, thơ mộng về làng chài đã từng ôm ấp, ru ngủ tuổi thơ của em. Bài thơ đã góp phần bồi đắp cho mỗi người đọc tình yêu quê hương tổ quốc.
(Theo Nguyễn Thị Thanh Huyền, thầy cô giáo văn trường THPT Chuyên Hùng Vương – Việt Trì – Phú Thọ)
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về tình quê hương trong bài thơ “Quê hương” có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về tình quê hương trong bài thơ “Quê hương” bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời