Ít người nào có thể ngờ rằng một vị vua sống ở lầu tía lại gắn bó với quê hương thôn quê tới vậy. Vì vậy, càng đọc bài thơ, chúng ta càng hiểu được tình quê, tình anh em cùng cha khác mẹ trong tâm hồn của một vĩ nhân, càng thêm kính trọng và khâm phục ông.
Nhắc tới Trần Nhân Tông, người ta nghĩ ngay tới người người hùng cứu nước, vị vua tài trí lỗi lạc đã cùng quân dân nhà Trần đánh tan giặc Nguyên Mông, tạo nên một thời đại hào hùng trong lịch sử dân tộc – Thời đại Đông A. Nhắc tới Trần Nhân Tông, người ta nghĩ ngay tới ông tổ của dòng thiền Trúc Lâm Yên Tử, bậc hiền triết của Phật giáo. Trần Nhân Tông ko chỉ là một bậc người hùng cứu nước, một vị vua sáng, một bậc hiền triết, Trần Nhân Tông còn là một thi sĩ có tâm hồn cao thượng, rộng mở, dung mạo thanh nhã.
Trần Nhân Tông đã từng nổi tiếng với những câu thơ bi tráng:
Xã Tắc hai phen chồn đá ngựa đá.
Dòng sông vững chắc nghìn năm.
(Tức tốc)
Và nhà vua còn khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa bởi một hồn thơ đặm đà tình yêu quốc gia. Chiều đứng ở Điện Thiên Trường nhìn ra (Thiên Trường kỳ vọng) là một hồn thơ tương tự.
Từ Thăng Long về thăm quê cũ Thiên Trường (Nam Định ngày nay), từ hành cung trong phủ Thiên Trường, nhà vua nhìn xa xăm. Một cảnh tượng xuất hiện trước mắt anh thật trìu mến:
Làng trước, làng sau như khói lồng.
Bóng chiều tà dường như
Người chăn trâu thả cả đàn trâu về
Đôi cò trắng được thả xuống ruộng.
(Bản dịch của Ngô Tất Tố)
Cảnh buổi chiều ở Điện Thiên Trường là cảnh thôn quê yên ả, yên bình (cảnh yên bình của cuộc sống yên bình). Trời đã xế chiều, bản làng dần chìm trong màn sương mờ ảo, mờ ảo. Có nhẽ, đó là vào mùa thu và mùa đông. Có bóng, có màu của chiều nhưng cũng chỉ mơ hồ, chập chờn, nửa như có, nửa như ko.
Thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm ở quê gợi lên trong lòng người nhiều xúc cảm. Buồn ko thể tả:
Làng trước, làng sau như khói lồng.
Bóng chiều tà dường như ko còn.
Và vì thế, cuộc sống càng trở thành thân yêu hơn. Chỉ một hình ảnh hết sức phổ biến: trẻ em dắt trâu về làng, vừa đi vừa thổi sáo cũng đã khiến nhà vua chú ý và đưa vào bài thơ:
Bầy sáo và đàn trâu đều đi hết.
Tiếng sáo thiếu nhi có đưa nhà vua trở về tuổi thơ hồn nhiên, vui tươi? Hay tiếng sáo thật hồn nhiên, trong trẻo khiến lòng anh thư thái sau bao toan lo, trằn trọc về chốn quan trường? Trong lòng hoàng đế tràn trề vui sướng, cuộc sống nơi đây cũng đơn giản, trong trẻo tương tự.
Tâm trạng đấy càng khiến anh thấy cảnh vật thêm phần thơ mộng:
Đôi cò trắng được thả xuống ruộng.
Trên nền xanh của cánh đồng, trong làn sương khói mờ ảo, điểm xuyết vài cánh cò trắng đang hạ mình. Chà, quê đẹp quá!
Hai dòng cuối của bài thơ với lối viết mô tả đã vẽ nên một vùng quê yên bình và thơ mộng trước mắt người đọc. Con người và cuộc sống nơi đây thật bình dị, thật nhân hậu! Bức tranh phong cảnh với những nét chấm phá tài hoa của thi sĩ trở thành rất có hồn: âm hưởng ngọt ngào, sâu lắng; với những gam màu trang nhã, tươi sáng, với những sinh hoạt nhẹ nhõm, trầm lắng… Bức tranh thôn quê được cảm nhận bằng một tâm hồn thi sĩ tinh tế, nhạy cảm; hơn nữa với tâm hồn của một con người tha thiết yêu làng, yêu cuộc sống.
Ít người nào có thể ngờ rằng một vị vua sống ở lầu tía lại gắn bó với quê hương thôn quê tới vậy. Vì vậy, càng đọc bài thơ, chúng ta càng hiểu được tình quê, tình anh em cùng cha khác mẹ trong tâm hồn của một vĩ nhân, càng thêm kính trọng và khâm phục ông.
Chiều đứng ở điện Thiên Trường xứng danh là bài thơ hay, tiêu biểu cho bản sắc và tâm hồn Việt Nam.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về thơ “Thiên trường vãn vọng” có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về thơ “Thiên trường vãn vọng” bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời