Lúc trong văn học Việt Nam xuất hiện những người như chị Dậu, anh Pha vào những năm ba mươi của thế kỷ trước, nhiều ý kiến cho rằng nạn nhân đáng thương nhất của xã hội thực dân – phong kiến lúc bấy giờ chính là trẻ em. con người bị bóc lột tới tận cùng của nả, sức lực và bị giày đạp tới tận cùng danh dự, ý thức và chính kiến, suy nghĩ đó đã trở thành chân lý đúng mực, nhưng cho tới lúc Chí Phèo của Nam Cao bước vào văn học với tất cả những nỗi kinh hoàng, kinh khủng trong hình hài nhân vật và sự thối nát biến chất của con người, chúng ta dần nhìn thấy: dường như điều đớn đau nhất của con người ko phải là bị xã hội ngược đãi nhưng là bị Chí Phèo cô lập, chối bỏ. , một cách tự nhiên, đã để lại những ấn tượng thâm thúy và những xúc cảm day dứt trong lòng chúng ta về số phận của một con người sống trong cảnh chân ko. làm người.
Sự xuất hiện của nhân vật Chí Phèo cùng với bao hồi ức, những hành động của hắn trong tác phẩm để lại cho chúng ta ấn tượng mạnh tương tự một phần là nhờ sự xáo trộn tài tình của các tình tiết trong truyện. của Nam Cao. Đột ngột vào giữa truyện, ngược đầu và dần dần về cuối, tưởng hỗn loạn nhưng lại rất tự nhiên. Chí Phèo xuất hiện ko tô vẽ, ko đợi kẻ trước người sau, người ta cứ thấy hắn uể oải từ đầu tới cuối truyện; Vẫn gây cấn, nhưng mỗi cụ thể chúng ta lại cảm nhận không giống nhau về rất nhiều điều trong xã hội hiện đại, về sự thay đổi của những con người trong xã hội đen tối đó. Và cuối cùng, hình tượng Chí Phèo cho ta thấy tư tưởng nhân văn vô cùng cao đẹp của nhà văn Nam Cao, một tư tưởng mới lần trước tiên xuất hiện trong văn học Việt Nam: tôn trọng thực chất lương thiện của con người. ngay lúc họ đã sa vào tuyến đường của chủ nghĩa xã hội đen.
Cuộc đời Chí Phèo có thể phân thành ba thời kỳ. Cũng như bao người nông dân trong xã hội trước đây, anh có thể có một cuộc sống yên bình với một tâm hồn trong sáng và một phẩm giá lương thiện. Mồ côi từ nhỏ, làm chồng cho gia đình Bá Kiến, rồi bị Bá Kiến hãm hại vì ghen tuông tuông, đẩy vào nhà tù thực dân, từ đó cuộc đời Chí Phèo bước ngoặt. Bá Kiến là thủ phạm trước tiên cướp đi tâm hồn lương thiện. Nhà tù thuộc địa hoàn thành quá trình tệ hại đó. Cái bắt tay của bọn nhà giàu và bọn thực dân đã phá vỡ hàng nghìn viên ngọc quý “trời cho” của những người thuộc từng lớp dưới cùng của xã hội. Có thể nói gì đối với nhân vật Chí Phèo? Tôi thương xót cho Chi là nạn nhân của một trò lừa đảo hèn mạt. Tôi căm thù những kẻ đã ra tay xoá sổ nhân tính của Chí. Thật đau xót lúc nhìn thấy rằng lúc mãn hạn tù thực dân, Chí lại bước vào một nhà tù khác, một nhà tù do xã hội tạo ra, cách ly và cắt đứt với những kẻ xuống cấp phẩm chất của mình như Năm Thọ, Bình Chúc và hiện thời là Chí Phèo. … Tương tự đã khởi đầu một thời kỳ khốc liệt và khắc nghiệt mới của cuộc đời Chí.
“Vừa đi vừa chửi” – đó là cách Nam Cao để nhân vật xuất hiện ở đầu tác phẩm. Đó cũng là hình ảnh trước tiên nhưng người đọc thu được về Chí, mở đầu cho thời kỳ thứ hai trong cuộc đời – từ một tên côn đồ trở thành tay sai – nỗi kinh hoàng của làng Vũ Đại. Sự hóa kiếp của Chí Phèo ko phải là hiện tượng trước tiên trong văn học. Trước đó, Nguyên Hồng và Bích họa có nói đến tới những biến chất biến chất trong tâm hồn con người do xã hội gây ra, nhưng chỉ ngừng lại ở đó nhưng chưa đi sâu vào thực chất của con người đó. Điều nhưng tiểu thuyết Nguyên Hồng – với lợi thế về độ dài – chưa làm được, thì truyện ngắn, điểm xuyết những cụ thể nghệ thuật rực rỡ của Nam Cao đã làm được – và làm rất thành công. Lời nguyền của Chí Phèo có ý nghĩa gì? Lời nguyền rủa của nhân vật chính thực ra là phản ứng của anh ta đối với toàn thể cuộc sống của mình. Trong nguyền rủa có một ước muốn: giá như người nào đó muốn chửi mình thì mình vẫn vui, vì ít ra trong đời còn có người quan tâm tới mình. Đằng này, chửi cả làng, vang tận trời nhưng chẳng người nào thèm đoái hoài tới anh. Vì vậy, anh đó đã ra khỏi cuộc sống này … Phải ko? Dưới bầu trời này, người ta đã quen, hay ko quan tâm tới thằng Chí Phèo du côn. Khả năng của Nam Cao là để cho thực chất của Chí thoáng xuất hiện, sự bừng tỉnh trong cơn say mộng mị, nỗi niềm đớn đau của bản thân chợt hiện lên trong tiếng nguyền rủa vẻ vang. Ý thức về bản thân, khát khao mến thương đồng loại, tức là thực chất của con người. Anh đó là con người, vì sao ko người nào cho anh đó quyền đó?
Sau cụ thể chửi bới là những hành động liên tục của Chí Phèo: tới nhà Bá Kiến ăn nằm, rồi ngày ngày giở thói côn đồ rạch mặt ăn vạ của người ta.
“Con quỷ làng Vũ Đại” xuất hiện với bộ dạng gớm guốc: “Đầu trọc lóc, răng cạo trắng, mặt đen nhưng rất cân, đôi mắt rùng rợn”. Rồi lại “phanh thây”, “chạm trổ rồng phượng”… Nam Cao phải hai lần đặt bút viết vào “trông ghê”, đó hẳn là nhận xét lúc đầu của mọi người về tên Chí sau bảy năm ngồi tù. tội vạ, dần dần trở thành nhận thức âm ỉ của người này cho tới lúc chết. Ko chỉ mang hình hài con người, với việc nghe lời Bá Kiến làm tay sai cho mình đi trừng trị các bè phái khác trong làng Vũ Đại “có trật tự – kỷ cương”, Chí Phèo đã vô tình trở thành dụng cụ xoá sổ nhân loại hữu hiệu. tính cách của họ, trở thành nỗi kinh hoàng cho xã hội. Vòng cách ly nhưng xã hội tạo ra cho Chí Phèo mỗi ngày một thắt chặt hơn. Tới đây, ta có thể giận Chí, trách Chí vì cái lợi trước mắt nhưng làm tay sai cho kẻ ác, nhưng rồi ta chợt nhìn thấy: nếu ko có thủ đoạn thâm độc của “lão Ba” một lần nữa. tàn phá tâm hồn Chí thì làm sao có một tên tay sai hung tợn sẵn sàng giở trò côn đồ chỉ vì những lợi ích trước mắt. Nghĩ lại, Chí đáng thương hơn là đáng trách.
Câu chuyện diễn tiến ở đó đủ cho thấy một quy luật: bần hàn hóa dẫn tới thói côn đồ trong một từng lớp xã hội đương thời. Ngừng lại ở đó cũng có thể chấp thu được. Nhưng Nam Cao ko để Chí Phèo chỉ chết trong một góc, một bụi cây nào đó. Với ý thức nhân đạo, Nam Cao đã để cho tâm hồn lương thiện của Chí Phèo lần trước tiên thức dậy, kể từ cái đêm gặp Thị Nở.
Đó là đêm trước tiên anh đánh thức bản năng làm người, và sáng hôm sau là buổi sáng trước tiên kể từ lúc ra tù, anh được tận hưởng vẻ đẹp và sự trong sạch của tự nhiên: tiếng chim hót líu lo. tiếng rít, ánh nắng chói chang, tiếng người nói chuyện. Anh đó nhớ, anh đó hồi ức. Đoạn hồi ức của anh khiến nhiều độc giả giật thột: Ôi! Thì ra Chí vẫn là một con người, biết yêu, biết ghét, biết vui biết buồn, biết nhớ, biết kỳ vọng. Anh cũng lo lắng về tuổi già và sự lẻ loi, anh sợ hãi mọi thứ diễn ra trong đầu, trước mắt anh. Chúng ta thấy một điều gì đó thỏa mãn và kỳ vọng: kỳ vọng những xúc cảm trong Chí Phèo sẽ được duy trì mãi mãi cũng như Chí Phèo có tuyến đường trở lại với nhân loại.
Nhưng bản năng của một con người chỉ được đánh thức trọn vẹn lúc có cụ thể bát cháo hành của Thị Nở. Lần trước tiên Chi cảm thấy được mọi người quan tâm. Một cuộc so sánh diễn ra với một người phụ nữ độc ác lợi dụng anh ta để thỏa mãn thú vui của mình, mặt khác, người chỉ quan tâm tới mình và trình bày sự quan tâm đó qua bát cháo dân dã nhưng nồng nàn. Mọi người. Giọng Chí Phèo, Nam Cao chợt lên tiếng: “Trời ơi! Nó thèm lương thiện, muốn làm hòa với mọi người làm sao được!” Lần trước tiên, niềm khát khao non sông của Chí Phèo được trình bày một cách mạnh mẽ nhất: được sống trong xã hội, được mến thương và được xã hội quan tâm. Tình yêu mộc mạc của Chí Phèo và Thị Nở đơm hoa kết trái và đọng lại trong năm ngày hạnh phúc nhất của Chí.
Thị Nở từ chối Chí Phèo! Đó là đòn cuối cùng và nặng nề nhất của xã hội đối với Chí! Lúc này, mọi kỳ vọng của Chi đều chuyển sang vô vọng. Anh uống tới say, nhưng càng uống càng tỉnh. Như đã nói từ đầu, cơn say của Chí luôn song hành với cơn say, nhưng nếu như trước đó, cơn say lấn lướt thì giờ đây, nỗi đau và thôi thúc Chí phải trả thù. Người nào? Kẻ khiến cuộc đời Chí rơi vào cảnh đắng cay, tủi nhục đó chính là bọn cường hào nhưng đại diện là Bá Kiến gian xảo, xảo quyệt. Những lời cuối cùng dành cho Bá Kiến cũng là câu nói hùng hồn của những người thấp kém nhất trong xã hội: “Tôi muốn làm người lương thiện”. Những nhát dao đâm chết Bá Kiến và nhát dao tự tử khẳng định những con người như Chí Phèo khó có thể tồn tại trong xã hội khắc nghiệt đương thời, nhưng cũng là lời tuyên bố về sự xuất hiện của một tâm hồn lương thiện lúc con người đã đi vào cõi chết.
Dẫu biết, sau Chí Phèo vẫn còn nhiều người bị bần hàn hóa, lưu manh hóa, xã hội vẫn vứt bỏ những con người tương tự nhưng qua nhân vật Chí Phèo, chúng ta vẫn tin rằng, nụ lương thiện sẽ trở thành cây cao. Và nếu ko có một hạt giống lương thiện cứ quằn quại mãi ở Chí Phèo thì làm sao có cây cao tư cách ở Lão Hạc. Sự đồng cảm và tin tưởng còn đọng lại trong lòng người đọc như muốn cùng tồn tại với tác phẩm Chí Phèo.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về hình tượng nhân vật Chí Phèo trong tác phẩm “Chí Phèo” (3) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về hình tượng nhân vật Chí Phèo trong tác phẩm “Chí Phèo” (3) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời