Sau đó, mát lạnh trong những ngày học
Mùa hè đùn ra và tráng gương
Thạch lựu vẫn phun thức ăn đỏ
Sự dẻo dai đã bay hết mùi hương
Làng chài chợ cá Lào
Doi doi cầm ve ve tren duong pho tai nang
Thật tuyệt nếu Ngư được cầm cây đàn nguyệt trong giây lát
Người dân đủ giàu để khẳng định hướng đi.
Bài thơ có 8 dòng, 57 chữ, trong đó có bức tranh cảnh ngày hè – 6 câu đầu và nhận xét, suy ngẫm từ bức tranh đó – 2 câu cuối.
Trong bức tranh tối, bầu trời buổi tối đỏ rực, một tòa nhà yên tĩnh, những cây hoa cổ thụ trong sân có màu xanh đậm, bao phủ, trước hiên là cây lựu đỏ. Một vài tích tắc trên cành. Đầm sen hồng và xa xa là xóm chài họp chợ. Có một người đang ngồi trên lầu nghiền ngẫm.
Quan sát bức tranh, trước hết chúng ta thấy một tư thế con người đang ngồi ở đó. Câu mở đầu là “hóng mát” – nhàn nhã, thong dong ngắm cảnh.
Nên nhớ, đây là hình ảnh thơ mộng về một vị tướng quân một thời xông pha trận mạc, từng “nức lòng” vì vận nước, đã từng cùng Lê Lợi “dựng cầu, phất cờ”, sau này đã tròn vai. ẩn sĩ có tấm lòng vì dân tộc ko bao giờ nguôi. “Ngày đêm thủy triều dâng”. Đặt trong những gian truân của cuộc đời Nguyễn Trãi, ta càng trân trọng khoảnh khắc quý giá hiếm có này, để rồi ta thấy tư thế ung dung tự tại mới là sự tận hưởng thực sự. Sau tư thế đấy mới thấy ko khí yên bình của cả làng quê, tổ quốc vừa qua cơn binh lửa.
Người này có một ánh mắt tinh tế, say đắm. Người xem có con mắt rất tinh tường: 3 loại cây, 3 dáng, ko trùng lặp. Rời khỏi cái cây, nơi lộ ra khuôn mặt của mùa hè. Cây có hoa: Tán xanh xum xuê, xòe rộng – sức sống vươn cao. Quả lựu: màu đỏ – màu rực rỡ của sức khỏe. Sen hồng: hương thơm đậm – tâm hồn ấm áp, thanh cao. Ba loại cây, ba hình dáng, ba màu nữa (xanh, đỏ, hồng) đều có hồn. Tiếng nói của thơ ca, thay cho chất liệu màu sắc của hội họa, là tiếng nói sống động của cuộc sống đời thường. Từ “đùn” khiến ta cảm thấy cuộc sống đang thăng hoa mạnh mẽ, có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Từ “xịt” thậm chí còn xa lạ. Ko tả hoa đỏ, nhưng cảm thấy cây lựu phun ra, tuôn ra màu đỏ. Sen hồng có hương thơm nồng nàn. Con ve kia cũng đã làm tốt nhất của nó trong các cuộc gọi cuối cùng của nó. Chợ làng chài tấp nập nên tiếng vọng xa… Chỉ là bức tranh phong cảnh? Ko! Đó là Bức tranh Cuộc sống. Ở đó, các sinh vật và con người đang sống cuộc sống tốt đẹp nhất của họ, sống rất tận tâm, trong lĩnh vực đấu tranh của cuộc sống.
Tôi chợt nhìn thấy một điều gì đó rất lạ. Họa sĩ trong thi sĩ Nguyễn Trãi thế kỷ 15 ở Việt Nam không phù hợp gì tới họa sĩ lớn người Hà Lan thế kỷ 19, Vang San Vango. Ko phải ở màu sắc được sử dụng, nhưng mà ở cách nó được trình bày. Van-gou vẽ cánh đồng lúa và nghĩ rằng cánh đồng đang cháy. Hàng cây bên đường cũng quằn quại trong ngọn lửa. Vân-gốc tự thiêu trong tranh. Nguyễn Trãi tự thiêu trong thơ. Những từ “đùn”, “phun”, “giã”, “lao”, “nuốt” là ngọn lửa sống của rừng trong lòng Ức Trai dù có lúc anh đang phải lui về “Được rồi, tận hưởng những ngày cũ”. ngày học”.
Trong bức tranh này, thính giác nhạy bén đã giúp Nguyễn Trãi “vẽ” cảnh bằng âm nhạc. Xa xa ko thấy rõ chợ cá nhưng tiếng rao “sao rinh rích” thổi hồn vào người đọc sự tấp nập, tấp nập của một cuộc sống yên bình. Nếu “Ánh Sao” là bản giao hưởng của cuộc sống đời thường của con người, thì “Đường Điểu cầm ve” cất lên tiếng đàn độc tấu, vang lên tha thiết trong buổi chiều tà, vương vấn nét quý phái, lầu cao hiu quạnh. Hai phong cách dân gian và quý tộc hòa quyện, bởi chất keo của đời thường, giàu hơi thở cuộc sống.
Vì vậy, vẽ nên bức tranh này ko chỉ là vấn đề giác quan nghề nghiệp của một họa sĩ hay một thi sĩ, nhưng mà là khả năng và phẩm chất của tâm hồn – tâm hồn tinh tế, yêu đời của một con người yêu đời, say mê với cuộc sống. cuộc sống.
Hình ảnh Cảnh ngày hè có bình luận – phản ánh riêng lẻ, độc lập.
Thật dễ dàng để Yu giữ cây đàn trong một giờ
Những người đủ giàu để hỏi đường
Thơ chảy từ hướng ngoại sang hướng nội. Từ mô tả tới biểu cảm, nhân vật tới chủ thể. Nguyễn Trãi đã trực tiếp bộc lộ xúc cảm của mình trong hai câu thơ kết bài. Đó là một giấc mơ, và một thuyết lí nhân văn ấp ủ đã thành hiện thực.
Giấc mơ, đó là giấc mơ của Yao Shun. Giấc mơ nghìn năm của những người phương Đông sống ở thời Trung thế kỉ. Cầu mong có vua hiền được bình yên, hạnh phúc ngập tràn. Hơn bốn trăm năm trước, thời Lê sơ, Pháp Thuận đã nói:
Vận nước như mây cuộn
Hòa bình miền Nam rộng mở
Ko có điện
Vùng đất cuối quân.
Dù vận thế tổ quốc có rối ren tới đâu, cũng mong hai chữ thái hoà, vua đừng làm điều gì loạn, khắp nơi sẽ ko có thương vong. Sau mấy chục năm, vị vua sáng suốt Lê Thánh Tông đã phấn đấu hết sức chỉ để thỏa mãn ước vọng của mình:
Miền nam và miền bắc đều có mặt
Lộng lẫy với khúc ca bình yên.
Giờ đây, trằn trọc với cuộc đời, nhìn cuộc đời – từ cây cối, vạn vật cho tới sinh linh vui vẻ như thế, Nguyễn Trãi lại khắc khoải khát vọng xưa nay nay. Mong ước trị quốc và bình người đời để dân giàu, nước mạnh là ước mơ của một vĩ nhân.
Nếu giấc mơ kia thuộc về người lớn lao, thì mấu chốt tư tưởng của giấc mơ thuộc về người lớn lao. Đó là ý tưởng “thân thiết với nhân dân” (vì nhân dân vi cấm) đã được vạch ra rõ ràng trong Cáo Bình Ngô đại cáo – “Then chốt của nhân tức là ở yên dân”.
Đó là suy nghĩ tuyệt vời. Đối với Nguyễn Trãi, tư tưởng đấy đã từng sục sôi trong hành động, trằn trọc trong suy nghĩ, bùng cháy trong thơ ca. Cả bài thơ có 8 chữ, tới dòng cuối cùng bật ra chữ “người”, nhưng đó là cái nền tư tưởng, tình cảm của tác giả, là vong hồn của bài thơ. Đó là sợi chỉ đỏ đã xâu lại cả 8 câu thơ.
Cảnh ngày hè (Tấm gương quý giá của tôi Số 43) ko nêu rõ việc giảng dạy chung chung. Đối diện với cuộc sống yên bình và thăng hoa đấy, Nguyễn Trãi đã tự vấn lòng mình, phải làm cho cuộc đời này mãi mãi chỉ cảm thấy có một “quyền ưu tiên”.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về bài thơ “Cảnh ngày hè” (2) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về bài thơ “Cảnh ngày hè” (2) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời