Những hình ảnh giản dị, thân quen đã chắp cánh cho những tâm hồn thơ bay bổng để những tác phẩm tuyệt vời ra đời. Nếu Chính Hữu đã treo lên một bức tranh đẹp lãng mạn qua hình ảnh “Súng trăng treo” sau đó Ánh trăng Tác phẩm của Nguyễn Duy ẩn chứa chất triết lí thâm thúy. Đó là tôn chỉ “Uống nước nhớ nguồn”. Với thi sĩ, đây là vầng trăng tâm tình, vầng trăng tri ân, vầng trăng bâng khuâng và đặc trưng là vầng trăng thức tỉnh. Nó như một hồi chuông ngân vang, đánh thức tâm hồn đen tối trong mỗi người.
Có thể nói, đối với mỗi chúng ta, mặt trăng là vật thể bình dị nhưng mà tự nhiên đất trời tặng thưởng. Nhưng đối với Nguyễn Duy, vầng trăng ko chỉ là hình ảnh của quê hương, nhưng mà nó còn là người bạn thân, tri kỉ, là quá khứ tri ân, đong đầy tình nghĩa, là người phán xử lương tâm trong sâu thẳm tâm hồn. thi sĩ:
Thuở nhỏ sống với đồng.
Với những con sông và sau đó với những hồ bơi
Trong chiến tranh trong rừng
Mặt trăng trở thành bạn tâm giao
Tuổi thơ của tác giả gắn bó với “vầng trăng”, “với đồng”, “với sông” rồi tới “với bể”. Những hình ảnh thân thiện và thân thuộc với mỗi người dân làng quê Việt Nam. Giờ ra trận, như một người bạn thân luôn sát cánh bên người lính, cùng người lính trải qua sương mù, bom đạn của chiến tranh và đời lính. Tình cảm gắn bó đã lâu, giờ chỉ có thể kết thành hai “tri kỷ”. Một tình bạn thật đẹp, thật cao cả và trong tâm tưởng người chiến sĩ:
Tôi nghĩ tôi sẽ ko bao giờ quên
Vầng trăng tình yêu.
Nhưng rồi những năm tháng gieo neo cũng qua đi, giờ đây người lính đã rời xa ngôi làng yên bình của tuổi thơ lên thị thành với những tiện nghi mưu sinh:
Kể từ lúc trở lại thị thành
Làm quen với ánh sáng đi qua ngõ
Trăng qua ngõ
Như một người qua đường.
Những kỷ niệm tuổi thơ hồn nhiên, những tháng ngày gian lao trên chiến trường với “vầng trăng” đã đi vào quá khứ. Người lính già vô tình quên đi quá khứ, người bạn “tri kỷ” của mình. Dù đồng chí có đi ngang qua ngõ cũng chỉ là thoáng qua. Một phần vô tâm của con người lấn lướt lý trí của người lính. Nhưng trong một hoàn cảnh đặc trưng “Đèn điện vụt tắt”, người lính phải giật thót: “Rằm đột ngột”. “Vầng trăng” tới và đương đầu với người lính một lần nữa. Bạn cũ đã tới, bạn? Người lính đã quên bao lâu rồi! Nhưng, “đột nhiên” – một sự việc xảy ra ngoài mong đợi.
Mặt trăng tròn và tròn
Kể cho tôi nghe về một người tình cờ
Ánh trăng yên lặng
Đủ để làm tôi ngạc nhiên.
Quá khứ trở lại nguyên vẹn. Trăng- hay tình xưa vẫn vẹn tròn, trọn vẹn, thủy chung. “Trăng tròn vành vạnh”. Vầng trăng vẫn đẹp, quá khứ vẫn sáng mãi tình người dù người ta đã quên. Vầng trăng “lặng im”, một sự yên lặng tới đáng sợ. Vầng trăng ko trách con người quá vô tâm như một tấm lòng bao dung, khoan thứ. “Vầng trăng” hờ hững ko một tiếng động, nhưng lương tâm con người lại bấn loạn. “Ánh trăng” hay Người phán xử lương tâm đang đánh thức một tâm hồn. Cái “giật thót” của người lính có phải là sự thức tỉnh của lương tâm con người? Chỉ cần yên lặng, “vầng trăng” đã thức tỉnh, đánh thức con người sau cơn mê dài u tối.
Chỉ với một “vầng trăng” – “vầng trăng” của Nguyễn Duy cũng có thể làm được những điều tưởng nghe đâu ko thể. “Ánh trăng” là cội nguồn của quê hương, là tình bạn, là phán quyết của lương tâm, là sự thức tỉnh của con người. Vầng trăng vẫn đẹp, quá khứ vẫn còn và con người ta vẫn còn thời cơ để tu sửa lỗi lầm.
Mỗi chúng ta một lúc nào đó có thể sẽ quên đi quá khứ, sẽ thờ ơ với mọi người, nhưng rồi sự bao dung, khoan thứ của quê hương sẽ tha thứ cho tất cả. Ánh trăng của Nguyễn Duy sẽ mãi soi sáng dẫn dắt con người hướng tới tương lai tươi đẹp. Đạo đức sống trung thành, tình nghĩa với quá khứ, quê hương quốc gia sẽ đưa mỗi chúng ta tới với cuộc sống hạnh phúc trong tương lai.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về bài thơ “Ánh trăng” (2) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về bài thơ “Ánh trăng” (2) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời