Dòng sông Hương thơ mộng của xứ Huế đã làm ngơ ngẩn bao tâm hồn nhạy cảm và cũng “làm khổ” biết bao nghệ sĩ tài hoa. Chúng ta bắt gặp sông Hương trên mọi phương diện nghệ thuật: thơ, ca, nhạc, họa. Tới với cây bút Người nào đã đặt tên cho dòng sông? của Hoàng Phủ Ngọc Tường, một lần nữa chúng ta cảm thu được vẻ đẹp của sông Hương và nỗi niềm của tác giả lúc viết về dòng sông.
Cuốn tự truyện đưa ta trở về cội nguồn của sông Hương xứ Huế, khám phá vẻ đẹp thơ mộng lúc nó chảy qua những vùng đất không giống nhau, khiến ta thêm yêu dòng sông của vùng đất đã đi vào lòng mình từ lâu. hiểu biết của mỗi người Việt Nam chứ ko riêng gì những người dân cố đô.
Đoạn nghiên cứu bao gồm 5 phần:
– Mở đầu, khơi gợi xúc cảm tới với sông Hương.
– Vẻ đẹp của sông Hương ở vùng thượng nguồn và thượng nguồn.
– Vẻ đẹp của sông Hương lúc chảy xuống vùng đồng bằng và vùng ven thành thị.
– Vẻ đẹp của sông Hương lúc chảy vào thành thị Huế.
– Kết bài: sự tích sông Hương nói lên ý nghĩa thâm thúy của nhan đề bài văn.
Bài kí cũng chảy như dòng sông theo xúc cảm và suy nghĩ của tác giả. Vì vậy, ở đây, cũng sẽ phân tích cú pháp văn bản đoạn trích Người nào đã đặt tên cho dòng sông? Liền mạch từ đầu tới cuối để có cảm nhận trọn vẹn và nhất quán về vẻ đẹp của sông Hương, dòng sông có vẻ đẹp riêng lúc chảy qua các vùng đất không giống nhau như đã nêu ở các phần trên.
Hoàng Phủ Ngọc Tường là một trong những cây bút chuyên viết về bút ký và bút ký. Nét rực rỡ trong phong cách nghệ thuật của ông là sự liên kết thuần thục giữa chất trữ tình và chính luận, sử thi lịch sử và sự khám phá chiều sâu văn hóa của chủ thể. Chất trữ tình trong các tác phẩm của ông thấm vào mọi thứ và thăng hoa thành chất thơ của tiếng nói.
Người nào đã đặt tên cho dòng sông? là bài bút ký nhưng mà Hoàng Phủ Ngọc Tường viết bằng tất cả tình yêu tha thiết với dòng sông Hương đẹp dịu dàng, với xứ Huế cổ xưa nhưng mà thơ mộng.
Ở đoạn mở đầu với những khu vườn cổ xưa, những kỉ niệm của Nguyễn Du đã gợi lên bao xúc cảm về một vùng đất có vẻ đẹp sâu lắng (thanh khiết, cổ xưa, nhập vai trò như khúc dạo đầu của một câu hò hoặc điệu hò lãng mạn).
Mỗi đoạn là sự gạn lọc tinh túy về hành trình, dung mạo, vẻ đẹp và sức hút của từng khúc sông.
Sông Hương được mô tả như một cá thể sống, như một cô gái với những ngôn từ gợi cảm, mô tả tình yêu tha thiết của con người đối với dòng sông “Sông Hương đã sống một nửa cuộc đời mình là một người con gái phóng khoáng và hoang dại”. “Sông Hương lúc về châu thổ đã thay đổi tính nết, dòng sông như thuần hóa bản năng người con gái mang vẻ đẹp dịu dàng, trí tuệ để trở thành phù sa của một vùng văn hóa tổ quốc”.
Với sự liên tưởng thú vị và đẹp tươi, tác giả ví sông Hương như một cô gái xinh đẹp được người yêu mong đánh thức. Câu văn đẹp, nhiều màu sắc và ấn tượng. “Sông Hương vẫn đi trong âm vang Trường Sơn”, “Màu non xanh nước biếc”, “Lững lờ giữa hai dãy đồi như những tòa thành”. “Dòng sông như một tấm lụa, với những chiếc thuyền nhỏ xuôi ngược cỡ con thoi, những ngọn đồi này tạo nên những mảng phản chiếu nhiều màu sắc”, “Sớm xanh, trưa vàng, chiều tím”.
Ở ngoại vi kinh thành Huế, sông Hương mang vẻ đẹp trầm ngâm như những rừng thông lẻ loi và những lăng tẩm khổng lồ âm u đầy tự hào.
Trong cách mô tả dòng sông Hương chảy vào thành thị, tác giả tạo nên những hình ảnh ấn tượng “cây cầu trắng giữa trời, uốn một cánh cung rất nhẹ”. Tác giả sử dụng sâu rộng các giải pháp tu từ giàu sức gợi vốn là sở trường của mình như so sánh liên kết với nhân hoá, ẩn dụ: “Dòng sông dịu dàng như tiếng vọng ko thành lời của tình yêu, khúc sông uốn lượn trước hết lúc ra khơi, như uẩn khúc với một tí ve vãn kín đáo của tình yêu ”. Những cụ thể về phong tục, lễ hội cũng trở thành tranh, nhạc, tình, tức là thơ. “Trăm nghìn cánh hoa lững lờ trong những đêm Rằm tháng Bảy lúc từ chốn thâm sơn trở về, lòng chợt ngập ngừng như muốn đi, muốn ở lại, trôi nhẹ trên mặt nước, lòng lưu luyến. mối quan tâm của một trái tim. ”
Nhạc đấy là nhạc của trái tim, trong sáng tác của Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng có nhạc, gợi nhớ tới âm nhạc “nhịp lặng mình (sông Hương) qua phố. Thật là một bản tình khúc chậm dành riêng cho Huế”. Những câu văn dài, uyển chuyển, du dương nhưng mà tự nhiên, tinh tế như một dòng sông, một bản nhạc đẹp, một “sông Danube xanh” trong văn bản.
Trí tưởng tượng phong phú với những liên tưởng so sánh, những đoạn hồi ức bằng hình ảnh tuyệt vời về “Sông Neva với những tảng băng trôi nhanh như thuyền của những con hải âu” (Mòng biển đứng trên băng – NBS)
Vẻ đẹp của đoạn văn tăng lên trong từng cụ thể, cho tới cụ thể cuối cùng là siêu phàm nhất, đẹp tươi nhất. Tác giả giảng giải tên sông bằng một huyền thoại thơ mộng làm cho cái tên vốn dĩ thơ mộng của con sông càng thêm thi vị: Hương thơm ngát, hương nghìn hoa, nước nâu, trăm hoa đổ xuống, làm thơ tới từng hơi thở của đất. .
Bút ký của Hoàng Phủ Ngọc Tường đã cung ứng cho người đọc những kiến thức, sự thực mới về sông Hương, góp phần tạo nên sức lôi cuốn cho tác phẩm. Nhưng đó ko phải là yếu tố chính, kế bên kiến thức thu được, người đọc còn cảm thu được vốn văn hóa tràn đầy sức sống và đặc thù là âm vang của chất thơ trong hồi ký. Tất cả đều được viết nên bằng nguồn xúc cảm, bằng tình yêu tha thiết với sông nước và xứ Huế nhưng mà ông gửi gắm bao kỷ niệm của những năm tháng tuổi thơ.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về “Người nào đã đặt tên cho dòng sông?” có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận về “Người nào đã đặt tên cho dòng sông?” bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời