Trong dòng thơ cổ Việt Nam, có hai thi sĩ nữ được nhiều người biết tới là Hồ Xuân Hương và Bà huyện Thanh Quan. Nếu thơ Hồ Xuân Hương sắc sảo, khía cạnh thì thơ Bà huyện Thanh Quan trầm lắng, sâu lắng, hoài cổ …
Ko phải vậy lúc đọc bài thơ Qua Đèo Ngang Người đọc có thể hiểu được bức tranh ngụ ngôn thân thiện và sâu lắng của thi sĩ.
Thi sĩ mở đầu bài thơ bằng cách mô tả quang cảnh con đèo nhìn từ trên cao. Lúc ánh chiều tà, có đá núi, có rừng cây, có bóng người tiều phu di động, có mái nhà ven sông… nhưng sao lại hiu quạnh, hiu quạnh.
Bước tới chỗ vượt qua bóng người tài xế
Chen đá cây, lá chen hoa …
Cúi mình dưới núi mấy chú
Chợ nhà ven sông lẻ tẻ.
Cảnh đó gợi lên trong tâm hồn con người bao xúc cảm giọt buồn, giọt nhớ .. Trời đã xế chiều, bóng chiều xa dần … cảnh đó rất thích hợp với tâm trạng của bà huyện Thanh Quan lúc này .. Đó là một nỗi sầu muộn, gợi nỗi buồn trước sự thay đổi của xã hội. Vì vậy thi hào Nguyễn Du cũng đã nói:
Cảnh nào ko gieo sầu?
Cảnh buồn có người nào vui bao giờ.
Cảnh sắc nơi đây cũng vô cùng sinh động: Có cỏ cây hoa lá nhưng tất cả đều được trình bày trong hoạt động “chen chúc”. Đứng trước cảnh tượng đó càng khiến người ta hoang mang, sợ hãi. Cảnh vật rộng lớn khiến tâm hồn con người độc thân, lẻ loi, độc thân, gần như trống rỗng. Thi sĩ quan sát toàn cảnh nơi đây. Con người xuất hiện. Nhưng người ta làm sâu thêm nỗi buồn. Chính quang cảnh này khiến thi sĩ cảm thấy độc thân, buồn tẻ, trống vắng.
Cảnh yêu liền:
Lỡ nước làm đau cái cuốc
Thương cái mồm mòn mỏi dính chặt.
Ngừng lại và đứng trong nước
Một mảnh ghép của tôi với hoàn cảnh của chính tôi.
Nỗi nhớ, nỗi đau tới tận cùng của lòng người đối với quê, về nước, về thân phận độc thân của mình được âm vang trong tiếng kêu khắc khoải của con cuốc giữa đỉnh núi chơn chơn, thênh thang. Lúc lên cao chỉ thấy trời, nhìn xa chỉ thấy mây và nước.
Thi sĩ lắng tai âm thanh của cảnh vật Đèo Ngang. Nhưng đó ko phải là tiếng gọi của con cuốc, con chim gà gô. Nhưng nói đúng ra, đó là tiếng nói của trái tim thi sĩ. Thi sĩ đã mượn hình ảnh con cuốc để gợi hoài niệm về quá khứ, thời Lê sơ thịnh trị một thời vàng son đã ko còn nữa. Gia đình thi sĩ trung thành với nhà Lê nhưng ko thể theo một cơ chế thối nát. Tuy nhiên, đây là lần trước tiên thi sĩ có nhẽ phải xa quê hương nên “gia đình” gợi lên lòng trung thành và nỗi nhớ quê hương. Cảnh vắng lặng, hiu quạnh, thê lương, thê lương. Làm cho thi sĩ mỗi lúc một thêm ngậm ngùi, luyến tiếc.
Hãy ngừng lại và đứng giữa bầu trời, một mảnh tình riêng với ta.
Cả thể xác và ý thức của thi sĩ hoàn toàn yên ắng. Thi sĩ cảm thấy toàn cầu tự nhiên ở đây thật rộng lớn, rộng lớn. Trong lúc đó, con người chỉ là “một mảnh tình riêng”. Con người độc thân, hoàn toàn trống rỗng. Tự nhiên và con người hoàn toàn đối lập nhau càng làm nổi trội sự độc thân, chối bỏ thực tại của thi sĩ.
Qua Đèo Ngang Đó là một bài thơ trữ tình rực rỡ. Với cách dùng từ thanh thoát nhưng khôn khéo đã giúp người đọc thấy được bức tranh ngụ ngôn sâu lắng. Cảnh Đèo Ngang thật buồn sao nhưng thích hợp với tâm trạng của một kẻ độc thân, nhớ nhung. Từ bài thơ, cảm thu được tình cảm của thi sĩ, ta càng đồng cảm với tấm lòng của tác giả và cảm phục tài năng thơ phú của bà Huyện Thanh Quan.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận của em về bài thơ “Qua đèo Ngang” (1) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận của em về bài thơ “Qua đèo Ngang” (1) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời