Dòng mở đầu của bài thơ đã gợi lên một nỗi niềm tây của thi sĩ:
Sao anh ko về chơi thôn Vĩ?
Hàn Mặc Tử có một nỗi nhớ Huế da diết, xuất phát từ thời kì làm việc ở đây, nhưng quan trọng hơn, Huế có một người con gái đang là học trò trường Đồng Khánh. Vì vậy, chỉ cần một tẹo chuyển động, Huế và thôn Vĩ sẽ tái tạo trong hoài niệm của thi sĩ. Đây vừa là một câu hỏi, vừa là một lời mời, nhưng dường như có cả một sự phẫn uất. Chủ thể trữ tình có thể là người thôn Vĩ, hoặc cũng có thể là người phân thân của tác giả. Hàn Mặc Tử tách mình ra làm hai để hỏi và trả lời, hướng về một thôn Vĩ hoài cổ có thể ko bao giờ tới nữa. Câu hỏi ko sử dụng từ “thăm” nhưng mà sử dụng từ “chơi” vì “thăm” mang một sắc thái xã hội kỳ lạ – trong lúc từ “chơi” gợi ý một mối quan hệ thân thiết hơn. Bài thơ còn mang một nỗi niềm bởi từ “một đi ko trở lại” cho thấy những lời hứa ước đã vĩnh viễn chia li. Mượn hình thức của một lời trách móc là cách để thi sĩ trình bày niềm mong mỏi trở về thôn Vĩ vườn xưa. Dẫu biết rằng ko thể có những vì sao nhưng mà tôi ko thể ko mong mỏi – câu thơ trước nhất có sự đối lập tương phản giữa ước muốn và thực tại trần tục. Nhưng trên hết, nó mở lối cho thi sĩ hành trình về Vĩ Dạ trong tâm tưởng. Huế và thôn Vĩ hiện lên trong hoài niệm đẹp:
Hàng mới nắng nắng cau nhìn lên
Vườn người nào xanh như ngọc
Kiểu chữ hoàn chỉnh bìa lá tre nằm ngang
Vẻ đẹp của vườn cảnh thôn Vĩ là sự liên kết của nắng, cây cau, vườn tược, lũy tre lá … Đó là sự hợp lý của cao – thấp, sự hài hòa về màu sắc và thẩm mỹ. Ấn tượng trước nhất của thi sĩ trong ngày trở về là Vĩ Dạ đầy nắng. Điệp từ “nắng” được lặp lại hai lần giúp người đọc tưởng tượng ra toàn cầu vầng sáng – thực sự là toàn cầu của hoài niệm, toàn cầu của những suy tư. Trong thơ Hàn Mặc Tử, nỗi nhớ có lúc chứa chan nắng vàng như thế: “Năm nay gánh lúa, dọc bờ sông trắng nắng chói chang” (Mùa xuân chín). “Hình ảnh hàng cau trong nắng” gợi lên hình ảnh thanh thoát, thẳng thắn đặc trưng cho tự nhiên thôn Vĩ, đồng thời gợi cho ta liên tưởng tới những cung bậc của thời kì, mỗi cây cau là một thước đo, trong lúc cây cau là cây. đón những tia nắng trước nhất trong ngày. Nhân vật trữ tình đã phóng tầm mắt ra xa để thu một bức tranh rộng lớn, ngước mắt lên đã thấy cây cau trong nắng mai, kiên cố sẽ phát xuất hiện những giọt sương long lanh trên nền trời. Tàu cau được ánh sáng mặt trời chiếu vào càng trở thành trong trẻo, tinh khôi. “Nắng mới” là tia nắng trước nhất trong ngày. Rạng đông, Vĩ Dạ đã ngập tràn ánh nắng của buổi sớm mai. Nó ko phải là “nắng” nhưng mà diễn tả một sự chuyển động, một khởi đầu của một ngày mới đầy kỳ vọng.
Nét riêng lẻ của Vĩ Dạ là quần thể nhà vườn – những ngôi nhà nhỏ xinh giữa vườn cây xanh mát. Thi sĩ tiến lại gần Vĩ Dạ, đã hạ tầm mắt xuống để khám phá sự xanh tươi của lá. Cụm từ “mượt nhưng mà” gợi tả vẻ tươi tỉnh, mượt nhưng mà và mềm mượt trên từng chiếc lá. Câu thơ như một tiếng reo vui xen lẫn ngỡ ngàng của Hàn Mặc Tử lúc lần trước nhất (và có thể ko bao giờ nữa) nhìn thấy màu sơn bóng của cây cối thôn Vĩ. Hình ảnh so sánh: “Màu xanh ngọc trai” gợi ý một màu xanh lam dịu mát “một màu xanh lam có cả màu sắc và độ bóng”. Màu vàng của mặt trời và sự phong phú của màu xanh lá cây tạo nên một toàn cầu trinh nguyên ko bụi bặm. Hàn Mặc Tử đã tạo nên Vĩ Dạ của riêng mình bằng cảm hứng lãng mạn và những vần thơ trong sáng, trong trẻo. Đây là điều hiếm thấy trên toàn cầu Thơ điên“nỗi đau” của tâm hồn, máu, trăng … Và tương tự, Đây thôn Vĩ Dạ trở thành quý giá. Câu thơ cuối cùng là hình ảnh người dân thôn Vĩ được vẽ nên bằng văn pháp giàu sức gợi:
Lá tre che mặt khu bảo tồn
Lúc tưởng tượng về vẻ đẹp truyền thống của người Việt xưa, chúng ta thường thấy đó là vẻ e ấp, dịu dàng, trìu mến của những gương mặt ẩn sau vành nón hay nón lá. Vì vậy ở vẻ đẹp con người ở câu thơ thứ tư này có sự thân thiện với thẩm mỹ truyền thống của dân tộc. Mặt chữ điền là mặt người thôn Vĩ, hay là mặt tác giả nép mình sau một vành tre, chỉ dám quan sát từ xa chứ ko dám lại gần? Tuy thế nào thì nó cũng mang một ý nghĩa tượng trưng: khuôn mặt vuông vắn, đầy đặn phản ánh vẻ đẹp lương thiện và nhân hậu của con người.
Tóm lại, khổ thơ đầu của bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ mô tả vẻ đẹp hài hòa của cảnh và người thôn Vĩ cùng với tình yêu tha thiết của Hàn Mặc Tử đối với Vĩ Dạ. Tâm trạng của thi sĩ chủ yếu là say mê, lưu luyến, tha thiết nhưng cũng có lúc xao xuyến vì cảnh đẹp, lòng người ngóng chờ nhưng mà “chàng” ko về được.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận của em về bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ” (6) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Cảm nhận của em về bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ” (6) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời