Mùa xuân – qua ngòi bút tài hoa của Hàn Mặc Tử bỗng trở thành hữu tình và có sức quyến rũ khác thường. Mùa xuân như thiếu nữ mộng mơ bên tấm lụa đào, căng tràn sức sống, nhưng mùa xuân ko xuất hiện rõ ràng nhưng mà huyền ảo, thực như hư. Ko thể chỉ đọc từng câu từng chữ nhưng mà cảm thu được bài thơ. Cần cảm thu được sự đồng điệu của từng luồng cảm giác.
Đoạn thơ mở đầu bằng một quang cảnh được hé lộ từ từ. Ko gian trong sạch và thông thoáng. Thi sĩ rắc màu lên từng cảnh vật. Điểm xuyết bằng màu vàng của mái tranh, màu xanh của giàn Thiên Lý. Đột nhiên nó nghe như cuộc sống, đùa cợt, gợi tình. Câu thơ chuyển nhịp rất nhanh với cách ngắt nhịp tài tình của “bóng xuân”. Quang cảnh mới thực bỗng trở thành mơ hồ. Bóng xuân lướt nhanh làm ta ngỡ ngàng. Mùa xuân, qua con mắt của một thi sĩ, như rộn ràng với cuộc sống. Màu xanh lá tươi tỉnh lan tỏa hút mắt. Bay cao là tiếng hát của mùa xuân xanh. Màu sắc và âm thanh hòa quyện vào nhau tạo nên một ko gian năng động, hồn nhiên và thơ mộng. Tưởng như ta gặp được hồn thơ Nguyễn Du qua vẻ đẹp: “Cỏ non xanh tận chân trời”, nhưng ta lại nhìn thấy Hàn Mặc Tử bằng những xúc cảm mãnh liệt trong từng câu thơ, ta cảm thu được sự rùng mình của mùa xuân qua làn nước. “sóng cỏ”. Thi sĩ lặng đi trước mùa xuân, chợt tự răn lòng mình:
Ngày mai trong mùa xuân xanh đấy
Người nào đó theo dõi chồng cô đấy và bỏ cuộc chơi
Câu thơ chất chứa nỗi buồn nhẹ nhõm, mang nỗi buồn cố hữu của các thi nhân thời bấy giờ. Con gái một đi ko trở lại thật tiếc. Đừng vội vã, gấp gáp như Xuân Diệu “Nhanh lên, nhanh lên – Em ơi, tình anh sắp già rồi!” Nhưng với hai câu thơ này, Hàn Mặc Tử đã mang tới cho người đọc những làn sóng ngầm của xúc cảm khẩn trương, vội vã và quyến rũ.
Những âm thanh trong bài thơ chuyển động, cọ xát nóng sốt: “vắt vẻo”, “thở hổn hển”, “rì rào”. Những cung bậc thanh xuân thăng trầm, tinh nghịch, khát khao, dịu dàng. Ý thức cảm nhận Hàn Mặc Tử đưa vào thơ thật mới mẻ nhưng mà thân thiện, thân quen. Đâu đó, khuôn mặt “mặt chữ điền” như thơ Đường; nhưng lại có vẻ thơ ngây, rụt rè của một cô gái trẻ lần trước nhất hò hẹn. Âm thanh, cảm giác được đẩy lên cao, thổn thức, bâng khuâng.
Tận cùng của cảm giác là một nỗi nhớ da diết. Mùa xuân đang chín mời gọi người đi xa cảm nhận thú vui tha phương. Những hình ảnh trong sáng, những hoài niệm thân thiết:
Năm nay cô đấy vẫn gánh gạo
Dọc bờ sông trắng xóa nắng?
Nỗi nhớ như mùa xuân, cũng chín đỏ. Như tình người, tình quê ấm áp, đặm đà. Câu hỏi bâng khuâng, nỗi nhớ đấy là tình cảm giấu kín lâu nay nay chợt bừng tỉnh niềm trìu mến, tha thiết.
Thơ Hàn Mặc Tử tràn đầy sức sống như tâm hồn thi sĩ luôn khát khao giao cảm với cuộc đời. Với mùa xuân, Hàn Mặc Tử đã yêu say đắm tới điên cuồng: “Tôi đã sống mãnh liệt và trọn vẹn. Sống bằng trái tim, bằng phổi, bằng máu, bằng nước mắt, bằng tâm hồn. Tôi đã tăng trưởng trọn vẹn xúc cảm của Tình yêu. Tôi đã hạnh phúc, buồn, giận, hờn gần như cạn lời ”- lời thơ đã được thi sĩ gửi gắm vào nhiều vần thơ hay, kết tinh hương, sắc để tạo nên một“ mùa xuân chín ”.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Bình luận bài thơ “Mùa xuân chín” (4) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Bình luận bài thơ “Mùa xuân chín” (4) bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thpttranhungdao.edu.vn
Trả lời