Cô chưa bao giờ tự hỏi cuộc sống của mình liệu có nhàm chán, đơn điệu, đáng tiếc hay ko.
Người phụ nữ đó cũng giống như hồ hết phụ nữ trên toàn cầu. Tận tụy với chồng và ngọt ngào với mẹ. Ko có ước mơ của riêng mình, ko biết tới hai từ phiêu lưu, cũng ko phải phiêu lưu lành mạnh, thích du lịch riêng, sắm sửa riêng, thích những phút khiêu vũ riêng. Cuộc hôn nhân của cô giống như một cỗ máy đều đặn, nếu phai nhạt theo thời kì thì nó vẫn ở đó, nó sẽ vận hành nhịp nhàng quanh một người lớn tuổi thầm lặng và rồi, sẽ tới một lúc nó ko biết mình sẽ là một bà già như thế nào. .
Tiếng nhạc ngân nga trên đài, tiếng chó xa gần, tiếng côn trùng kêu mùa hè, những cánh đồng ngô khô héo, những tuyến đường đầy bụi nối những ngôi nhà bình dị rời rạc. Người phụ nữ có bốn ngày một mình, nhưng cô đó ko biết phải làm gì để làm thịt thời kì. Chồng và hai con đi chợ phiên cách nhà ko xa. Cô ko cảm thấy ngôi nhà và quê hương là một cái lồng nên cô ko có ý định thả lồng. Cô chưa bao giờ tự hỏi cuộc sống của mình liệu có nhàm chán, đơn điệu, đáng tiếc hay ko.
Một chiếc xe bán tải cũ ngừng bên ngoài. Một người đàn ông trung niên hỏi đường tới cây cầu có mái che nổi tiếng ở đây. Anh vẫn cầm lái nhưng lộ ra phết người cao gầy, vầng trán ấn tượng, mái tóc rất bồng bềnh và đôi mắt biết cười. Chị bước ra hướng dẫn tận tình, tự dưng thấy muốn đu, hay đi theo cho tới nơi. Buồng lái có vẻ chật, nhìn gần mới biết người này ở xa, đúng kiểu nghệ sĩ. Cái chạm nhẹ lúc anh với tay lấy bao thuốc khiến cô xẻn lẻn như một cô gái trẻ. Khoảnh khắc được gọi là Destiny.
Nhà em đây mời anh ở lại, chợt nhớ một bài hát rất gợi của Thanh Thúy giọng hát ngọt ngào Sài Gòn những năm trước 1975. Ở quê ngày đó đàn ông phóng khoáng thích tắm ko quần. sân. Cô ko khỏi nhìn sang, mọi thứ đều ko giống chồng cô, cách anh sẵn sàng, cách anh ung dung rót nước và cả cách thay đồ kín đáo bên ngoài xe, đây là một người sinh ra đã thích vận chuyển, nó ko ko thành vấn đề. đâu là đâu và đâu là nhà. Nhưng trong phòng bếp, anh lại tinh thông giúp cô mọi việc, quan tâm chu đáo, phi thường tự nhiên. Những câu chuyện đấu trí khởi đầu.
Mọi thứ đều bị thổi bay như mây và gió. Những bài hát ngọt ngào từ chiếc đài rè rè đó, rượu vang và những khoảnh khắc chân quấn lấy nhau lướt trên sàn bếp đồng quê. Những buổi dã ngoại bên cầu với cô đó làm người mẫu và ko có cô đó. Cả một vùng quê cổ xưa bao bọc, chở che, đẩy đưa họ bay theo trăng sao nhưng mà chính cô cũng ko biết mình sẽ đặt chân xuống mặt đất như thế nào. Một buổi trưa, một mình người thợ chụp ảnh nghe thực khách trong một quán ăn nhỏ chê bai một phụ nữ nào đó trong vùng có tiếng ngoại tình. Chính anh là người đặt chân xuống đất trước nhất, sự tỉnh táo của nam giới. Cô phải đi, ko thể khác được. Ko có tình yêu này, cả hai sống cũng như chết!
Chồng con. Họ đã trở lại. Những bữa cơm đơn sơ, chồng ko hề vào bếp, ko ngồi cạnh, ko rượu chè, ca nhạc, ko một lần nhìn vợ sau mấy ngày vắng nhà. Bà lại như thường lệ, chuyên chú và dán mắt vào hai thiếu niên, chúng ko thể nhìn thấy rằng bà ko còn là mẹ của chúng như vài ngày trước. Chuyện giường chiếu mỗi đêm với chồng bỗng khiến chị sợ hãi, chỉ muốn ôm ngực khóc. Nhưng ko có chuyện gì xảy ra, chồng vẫn mệt như thường, ngủ ngon như thường còn cô thì ko buồn ngủ như thường.
Ngày hôm sau là ngày anh ra đi. Cô đã sẵn sàng sẵn sàng nhưng… Lúc hai chiếc xe ngừng lại ở đèn xanh đỏ, kế bên cô là người chồng lâu năm của cô và một người đàn ông với mái tóc dài, vầng trán tẹt, chiếc mũi thanh nhã và đôi mắt chết người. Chẳng có gì xảy ra. Cô ko mở cửa xe chồng lao thẳng về phía đó. Ko thể. Trời mưa, trời khóc cho họ. Một khoảnh khắc khác gọi là Destiny. Hai chiếc xe lặng lẽ đi ngược chiều nhau, người nào đi đường nấy.
Cô khởi đầu sống với cuốn nhật ký của mình. Cho chính bạn và cho con cái của bạn. Một người lặng lẽ bên chồng nhưng hoàn toàn khác trước. Dù là nước Mỹ những năm 60 hay bất kỳ đâu trong thế kỷ này, hay nước Mỹ ngày nay, vẫn còn rất nhiều người phụ nữ ngập ngừng như chị, trách nhiệm và tình yêu, nghèo chồng con…
Một hộp quà từ xa, những bức ảnh và một chiếc máy ảnh nhưng mà cô đó biết rõ. Liệu có một kết thúc, một người lạc lối, một tình yêu trong bóng tối và một bí mật? Ko, dường như ko có thứ gì gọi là mất mát, thứ ko thể mất đi. Nghìn ngày trôi qua, người đàn ông đó đã cho cô thấy, dù xa xôi, thậm chí ko còn trên đời, tình yêu vẫn tồn tại, và mãi mãi.
Nhớ để nguồn bài viết này:
Do dự ở Madison của website thpttranhungdao.edu.vn
Phân mục: Phong thủy
Đặt mâm cúng tất niên cuối năm 2022 tại đây: cungtatnien.com
#dự #ở #Madison
Trả lời