Lên cao nguyên đá Hà Giang, bạn sẽ thấy những con người rắn rỏi, hồn nhiên, yêu đời. Đó là những bông hoa mọc từ đá…
Một buổi chiều tháng 5, Lầu Mí Và, Phó Bí thư Đảng ủy xã Cán Chu Phìn, đưa tôi vào bản Hà IA. Cũng như bao bản làng khác ở Cán Chu Phìn, huyện Mèo Vạc, nơi đây cũng toàn là đá. Đá đứng lắc lư bên ruộng ngô. Những tảng đá đen trơ trụi phơi nắng, nổi bật trên nền gan gà của những nương rẫy khô héo vừa được cày lên bằng cuốc bướm đặc trưng của người Mông. Đá và ngô kề vai sát cánh, sắc nhọn nhưng vững chãi.
Hạ IA có nhiều ngôi nhà xếp đá làm hàng rào: đá mồ côi, đen sì, góc cạnh, xù xì… nhưng khi hình thành thì hoang sơ, cổ kính. Những ngôi nhà của người Mông được cho là nhỏ, nền nhà cũng bằng đất nện, trở nên vững chãi hơn nhờ những hàng rào đá.
Cán Chu Phìn đang ấp ủ ước mơ sử dụng những hàng rào đá này để làm du lịch, thu hút du khách đến với bản. Ước mơ bình dị và lành mạnh ấy, tôi cầu mong nó sẽ thành hiện thực, để bà con có cơ hội thoát nghèo, có thêm thu nhập bên cạnh nguồn thu nhập chính là cây ngô mỗi năm một lần, phụ nhờ bán gà, lợn, bò…
Cao nguyên Hà IA xanh mát. Con đường vào làng đã được đổ bê tông phẳng lì, thẳng tắp, như một sự chuẩn bị để bắt đầu kế hoạch du lịch ấp ủ sẽ triển khai trong thời gian tới. Những chỗ rộng, trống dọc đường được tận dụng xây bể xi măng để chứa nước, có thể là nước mưa, hoặc gánh nước từ trên núi theo các khe, lạch nhỏ để trữ cho những ngày khô hạn.
Ngay khúc quanh gần nhà trưởng bản Hà IA Hờ Pà Lả, tôi đi ngang qua một ngôi nhà nhỏ xíu như chuồng chim bồ câu, đối diện là ngôi nhà hai tầng xây bằng gạch kiên cố nhưng không trát vữa, giữ nguyên lớp gạch đỏ sẫm. mộc mạc, không biết vì chủ hết tiền đành dừng lại chờ hay là một cách trang trí theo sở thích riêng rồi dừng…
Một bé gái chừng hai tuổi trần truồng bò trên nền đất nện, cửa cũng nhỏ, cân xứng với diện tích căn nhà. Nhưng bé xinh quá, da trắng hồng, khuôn mặt thánh thiện đến mức tôi phải dừng lại…
Căn nhà tối om, chỉ có ánh chiều tà hắt qua khe cửa. Bé bò lê dưới đất, khi thấy người lạ bé không khóc mà giơ cao cánh tay bé nhỏ, suýt chút nữa là muốn đòi chỉ vì bé chưa biết nói, khiến tôi tò mò, mạnh dạn bước vào trong…
Đối diện với chỗ ngồi của cô gái nhỏ là một chiếc phản kê sát đất, buông rèm hờ hững. Bên cạnh chiếc giường đó, một bé gái khoảng 5 tuổi đang bồng đứa con mới vài tháng tuổi. Cả ba chị em đều trứng gà, trứng vịt nhưng gương mặt xinh như thiên thần.
Lên Hà Giang bạn sẽ gặp rất nhiều cô gái xinh như thiên thần, đôi mắt đẹp như biết cười và rất thân thiện. Các em luôn nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào khách.
Ba chị em và một gái là con của Mía, chàng trai làng Hạ I. Vợ chồng Mía đi nhặt cỏ nuôi bò, để 3 đứa con ở nhà trông nom nhau. Nhìn ba đứa con xinh xắn, ngoan ngoãn thủ thỉ bên nhau, lòng tôi trào lên một niềm yêu thương vô hạn. Tôi vội sang nhà hàng xóm, thấy một bà già vừa đi cắt cỏ về, định rủ bà vào nhà Mía để mặc quần áo cho đứa trẻ trần truồng bò lổm ngổm trên sàn nhà. Tôi lo đứa bé sẽ bị cảm lạnh, hoặc mắc phải thứ gì đó không tốt cho nó. Rồi sau đó, tôi lật đật đi tìm hàng tạp hóa, bánh kẹo… để mang về một bịch có thể gọi là rất nhiều kẹo, làm quà cho các em nhỏ đi xin Chúa…
Ở một nơi khó khăn và khắc nghiệt, các em tràn đầy sức sống và thực sự xinh đẹp. Đối với tôi, họ giống như những bông hoa mọc ra từ đá. Họ là những bông hoa của cao nguyên đá.
đám cưới người Mông
Tôi đã đến Hà Giang trong nhiều thời điểm khác nhau. Đó có thể là mùa khô tháng 6 khi nắng như rang băng trải khắp cao nguyên rộng lớn, hay cũng có thể là dịp gần cuối đông, chuẩn bị bước sang xuân. Những cây đào núi khỏe khoắn, nóng nảy đã nở những cánh hồng thắm, khiến xứ núi đá có cảm giác mùa xuân đến rất sớm, không đợi đúng lịch…
Khi đó mới khoảng tháng 10 mà cả cao nguyên đá Hà Giang đã bắt đầu se lạnh như đầu đông, mặc cho những nương ngô dọc hai bên quốc lộ, những nương ngô chen chúc len lỏi hai bên đường. Chuột chạy ra khắp bãi đá xám mênh mông… dù đã được thu hoạch nhưng hoa vẫn nở rộ. Đó là khi, những vạt tam giác mạch rung rinh khắp núi cao, đợi ngọn gió đông sớm để bung những bông hoa đầu mùa. Đó cũng là thời điểm, anh Mua No Sinh, SN 1977, người Mông ở thôn Lũng Cẩm, xã Sủng Là (huyện Đồng Văn) chuẩn bị tổ chức đám cưới cho con gái.
Mùa Thị Cầu, cô dâu xinh đẹp và rạng rỡ nhất ngày hôm nay của thôn Lũng Cẩm, năm nay 21 tuổi. Chú rể Vì Văn Thoại, 25 tuổi, là người Mông, quê ở Bắc Kạn. Chính ông Sinh cũng không biết cơn gió nào đã đưa cô gái nhỏ gặp được chồng bây giờ, để rồi ông bà bắc rạp đúng ba ngày ba ngày. đêm thì thổi xôi, giết lợn… thết đãi họ hàng, làng xóm đưa tiễn con gái. đi làm dâu.
Đứng trên đỉnh dốc có tấm biển ghi “xã Sủng Là” đã bắt đầu nhìn thấy thôn Lũng Cẩm. Có lẽ, ở cao nguyên đá Đồng Văn, Sủng Là là xã đẹp nhất, nằm gọn trong một thung lũng rộng lớn. Ở đây, đá tai mèo dường như bớt sắc nhọn, gió vùng biên dường như bớt lạnh hơn các xã khác, rồi thôn Lũng Cẩm cũng là thôn đẹp nhất nằm gọn trong thung lũng Sủng Là. Thì có thể khẳng định Lũng Cẩm là phiên bản đẹp nhất của cao nguyên đá Đồng Văn!
Một khóm cây lá thẳng tắp, xum xuê đứng trong một cụm rừng nhỏ lợp mái ngói đỏ kiểu mái xéo – kiến trúc đặc trưng của người Mông Đồng Văn. Con đường vào làng trồng hai hàng cây xoan cổ thụ, thân mốc trắng; Những chiếc lá già bắt đầu úa vàng, chờ gió về sẽ rải vàng trên mặt đất. Và, hai bên đường vào làng, những bông tam giác mạch sắp nở, những cánh hoa nhỏ xíu, nhìn kỹ sẽ giống như một trái tim lộn ngược.
Mùa A Minh đỏ mặt, nhặt chiếc túi rồi quay xe máy về nhà. Phía xa, cách chỗ Minh chừng 100m, tiệc rượu vẫn tưng bừng trên một vuông đất rộng. Trai bản cho biết, đám cưới của người Mông, mời cưới không có giờ giấc, tức là bạn đến thì đến cỗ bàn. Rượu thịt đã sẵn sàng. Những chiếc bếp lúc nào cũng rực lửa. Những chiếc chảo lớn ở phía bắc lúc nào cũng sôi sùng sục, nghi ngút khói. Gỗ thông, gỗ samu đang cháy… thoang thoảng mùi tinh dầu thơm phức, át đi mùi thức ăn, mùi rượu phảng phất trên bàn tiệc.
Người Mông ở Hà Giang không mừng phong bì, mừng tiền như ở miền xuôi. Thông thường, khách mang cả một bao gạo, ngô, có thể là rượu, hoặc gà sống… để mừng gia chủ.
Sủng Là – xã đầu tiên trong bản đồ du lịch Đồng Văn nằm trọn vẹn giữa một thung lũng đẹp nhất. Cao nguyên đá ưu đãi cho Sủng Là một thung lũng khoáng đạt, đất đai màu mỡ hơn các xã khác. Đây cũng là điểm có lượng mưa hàng năm lớn nhất cao nguyên đá.
Lũng Cẩm đã đẹp từ ngàn năm và được nhiều người biết đến hơn khi được lấy làm bối cảnh của bộ phim “Chuyện của Pao”. Sau sự kiện đó, cả làng Mông Lũng Cẩm trở thành làng du lịch. Huyện Đồng Văn hỗ trợ kinh phí cho xã xây dựng nông thôn mới, đường vào Lũng Cẩm Bào thông suốt dẫn đến từng nhà.
Năm 2019, HTX du lịch Lũng Cẩm được thành lập do ông Mùa Mí Lùng làm chủ nhiệm, với 11 thành viên là các hộ dân trong thôn. Hàng ngày, xã viên hẹn nhau đón khách tại nhà để đón trưởng thôn và bán vé cho khách. Nếu khách có nhu cầu ở lại qua đêm sẽ được bố trí chỗ ăn nghỉ theo thực tế cuộc sống của người Mông tại Đồng Văn. Nhà vệ sinh, khu tập kết rác thải sinh hoạt được xây dựng có nền nếp; Vật nuôi được đưa ra khu vực riêng, đảm bảo vệ sinh nơi ở. Khoảng đất trống hai bên đường vào thôn trước đây trồng bắp, nay được quy hoạch trồng hoa tam giác mạch.
Ông Mùa Phai Tủa (thôn Lũng Cẩm) vui tính kể: Mỗi tháng, thu nhập thêm từ du lịch, mỗi gia đình cũng có thêm vài triệu đồng. Điều tôi tâm đắc nhất là cuộc sống, văn hóa của người Mông Đồng Văn được du khách biết đến, rồi mang Hà Giang về làm quà.
Bên ngõ Tư Sản
Từ thôn Lũng Cẩm đi thêm một đoạn đường nữa là đến đỉnh Mã Pí Lèng. Seo Xa Lung là một trong những điểm cao nhất của Mã Pí Lèng. Từ điểm cao này, con đường Hạnh phúc như một sợi chỉ mềm mại được gió thổi thành những nếp uốn bồng bềnh. Và, dòng sông Nho Quế ở độ sâu thấp hơn còn sâu hơn, cũng uốn lượn, uốn lượn theo nhịp đường.
Trên cổng trời Séo Xa Lùng, tôi gặp Sồng Mí Sềnh, chàng trai người Mông sinh năm 1985, nhà cửa bấp bênh như người đứng một chân, chân còn lại cúi xuống dựa vào vách núi. Theo triền núi, con đường độc đạo để nhà Sen đi lại. Căn nhà gỗ xiêu vẹo của anh Sềnh nằm ở đầu nguồn sông Nho Quế, nhìn ra hẻm núi Tu Sản – kỳ quan đẹp nhất của Công viên địa chất Cao nguyên đá Đồng Văn.
34 tuổi, Sềnh đã có 7 người con. Đứa lớn học lớp 7, đứa nhỏ chuẩn bị đi học. Những ngày này, nhà Sen bận rộn. Anh chuẩn bị xây một ngôi nhà mới, vẫn ven sườn núi, sát lán là căn nhà khung gỗ, lợp ngói xi măng. Già trẻ lớn bé, gần chục người được huy động khiêng từng bao đá; Nhặt từng tảng đá từ trên đường xuống, lần theo con dốc, mỗi bước là một nhát cuốc cắt làm bậc, cần mẫn như kiến. Tệ hơn cả kiến.
Những đống đá dăm bên đường thưa dần. Đống đá dăm chất đầy trong nhà. Sắt thép đã chất thành cuộn; xi măng chất thành đống. Chắc chắn phải lên xuống hàng trăm lần như thế, Sềnh mới chuẩn bị xong vật liệu để mượn thợ về xây dựng ngôi nhà cho mình.
Không biết Sinh, gia đình anh, gia đình bà Lò Thị Mỷ (bà nội Sinh), Giàng Mí Sính (mẹ Sin)… đang sinh sống ở nơi đẹp nhất cao nguyên đá, là chủ nhân của công viên địa phương. di sản. Chất lượng toàn cầu đẹp nhất Đông Nam Á. Dòng sông Nho Quế, hẻm vực Tu Sản… hàng nghìn năm người Mông sinh sống, hàng vạn ngày tháng ngày thấy những mùa ngô đang lên thì nhổ bật gốc chờ mùa gieo hạt mới; hai cây cổ thụ sừng sững bên sườn núi cheo leo, sát miệng vực thẳm… mỗi ngày thêm một tuổi, già thêm, cổ kính và uy nghiêm hơn…
Nhớ để nguồn bài viết này:
Đi giữa mùa hoa của website thpttranhungdao.edu.vn
Chuyên mục: Phong thủy
Đặt mâm cúng tất niên cuối năm 2022 tại đây: cungtatnien.com
#Đi #giữa #mùa #hoa
Trả lời