Các đoàn cứu hộ quốc tế, trong đó có đội cứu hộ của Quân đội Việt Nam tại Hatay và đội cứu hộ của Bộ Công an tại tỉnh Adyaman đã tận tâm và tích cực hỗ trợ Thổ Nhĩ Kỳ khắc phục hậu quả của trận động đất thảm khốc.
Trong khó khăn, thiếu thốn và trong thảm họa động đất kinh hoàng, tình người thật cao quý và ấm áp trước những đau thương, mất mát to lớn nhưng người dân Thổ Nhĩ Kỳ đang gánh chịu. Đối với người dân nơi đây là niềm kỳ vọng mỏng manh còn đối với cán bộ, chiến sĩ Việt Nam, đó là sự nỗ lực hết mình theo mệnh lệnh từ trái tim.
Lực lượng cứu hộ Quân đội nhân dân Việt Nam làm nhiệm vụ tại Thổ Nhĩ Kỳ.
Thị thành Adana, điểm gần nhất để vận chuyển xuống điểm động đất và tâm chấn bằng đường bộ cách đó hơn 200km. Mọi thứ đối với chúng tôi thật sự mơ hồ và lo lắng vì an ninh, an toàn, mạng internet, sóng điện thoại, cuộc sống sinh hoạt…. bao gồm cả nguy cơ dư chấn. Nỗi lo lắng phần nào được xoa dịu lúc Đại sứ Đỗ Sơn Hải, Đại sứ đặc mệnh toàn quyền nước ta tại Thổ Nhĩ Kỳ và các cán bộ Đại sứ quán đã đợi sẵn tại khách sạn ở Adana và giúp chúng tôi thuê xe đi các điểm gần nhất. Điểm nhưng các đoàn Việt Nam đang thực hiện nhiệm vụ cứu hộ, cứu nạn, đồng thời san sẻ thông tin, trả lời những vấn đề chúng tôi quan tâm.
Nói về thảm họa Đại sứ Sơn Hải từ giọng điệu hào sảng, ồn ĩ lúc gặp các nhà báo Việt Nam tới yên lặng và trầm xuống. “Kinh khủng thật. Ko thể tưởng tượng. Trong lĩnh vực này bạn sẽ thấy. Rất đớn đau, bị tàn phá. Tạp chí ở đây hãy nói đúng sự thực, phản ánh trung thực và mô tả hết để người dân trong nước hiểu và san sẻ với người dân Thổ Nhĩ Kỳ. Chúng tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ các đoàn và anh em tạp chí bất kỳ lúc nào.”
Tiễn các nhà báo lên đường ra thực địa, Ngài Đại sứ dù chỉ gặp chúng tôi ít phút nhưng đầy lưu luyến xen lẫn lo lắng. Đại sứ n nói “Các bạn an toàn”. Khiến chúng ta thêm ấm áp và mờ ảo. Đại sứ cũng ko quên tặng tạp chí một bảo vật vô cùng quan trọng, đó là cục sạc dự phòng và tấm thẻ đại sứ đã phải mất gần 2 ngày kì vọng ở Andara để xin được một phóng viên Việt Nam. Nam giới.
Gần 200 km đường vòng quanh hướng về Hatay, chúng tôi đầy tâm trạng lo chỗ trú ẩn vì đêm lạnh. Hatay thực sự là một thị thành chết vì ko có người nào sinh sống trong những ngôi nhà lụp xụp và hồ hết đã đổ sập sau trận động đất. Tất cả cư dân đã sơ tán hoặc ở trong lều trên cánh đồng và sân vận động. Trận động đất đã tác động tới 10 tỉnh của Thổ Nhĩ Kỳ nên từ thị thành Adana tới Hatay, đâu đâu cũng thấy dấu vết của những đống đổ nát do động đất. Kinh hoàng và choáng váng là Hatay, tâm chấn của tâm chấn. Dọc hai bên đường vào khu tập trung dân cư và các đội cứu hộ quốc tế là đống đổ nát của những tòa nhà cao tầng. Đống đổ nát là những gì còn sót lại sau trận động đất.
Tới sân vận động Hatay, nơi các đội cứu hộ tập trung và trong trại, kế bên các lều sơ tán, thực sự rất khó để tìm thấy đội cứu hộ Việt Nam ở đâu. Giữa hàng nghìn lều bạt đan xen, trong lúc công việc cứu hộ gấp rút, xe tải, xe ủi, xe cứu thương tấp nập, chúng tôi vẫn phấn đấu tiếp cận đoàn Việt Nam nhanh nhất có thể.
“Đi tìm cờ đỏ sao vàng” là nhanh nhất trong hàng nghìn trại như thế này. Đội cứu hộ của Quân đội nhân dân Việt Nam ở sâu bên ngoài sân vận động nhưng rất khó tìm thấy do trời tối, trông người nào cũng giống nhau giữa hàng nghìn người có mặt tại đây. Gió thổi tung bay, những lá cờ đỏ sao vàng tung bay phất phới.
Chúng tôi rất vui lúc thấy những người lính của chúng tôi ở đây. Tất cả họ đều ko biết nhau, nhưng nhanh chóng trở thành rất thân thiết và tình cảm. Từ quân nhân tới lãnh đạo, người nào cũng niềm nở đón tiếp chúng tôi. Các đồng chí lãnh đạo trong đoàn đều đeo quân hàm đại tá đang nằm nghỉ nhưng đã chạy tới bắt tay và ôm chúng tôi. Trưởng đoàn, Thiếu tướng Phạm Văn Tỵ vui vẻ hỏi: “Các chú ở VOV à, vào đây đi.
Lán trại của đội cứu hộ Việt Nam.
“Còn sống,” tôi nghĩ, vì tôi đã gặp những người lính và ở trong cùng một căn lều. Nỗi lo về chỗ ngủ, vốn là nỗi lo lớn nhất của chúng tôi, đã mất tích. Thị thành Adana vẫn còn nhiều ngôi nhà chưa bị phá hủy, nhưng ko người nào dám ở vì sợ dư chấn hoặc đổ sập vì tất cả đều bị nghiêng.
Đồ ăn thức uống và dụng cụ chúng tôi sẵn sàng đủ để làm việc trong ít nhất 2 tuần nên khá kềnh càng và nặng nề. Chúng tôi xác định trang bị đủ để có thể tác chiến độc lập trong điều kiện vô cùng khó khăn, thậm chí có tiền cũng ko sắm được gì ở Hatay lúc này. 19h, chúng tôi ăn vội tô mì gói để làm việc, đưa tin, phỏng vấn Đoàn. Nhưng đội cứu hộ vẫn chưa thấy người nào ăn, chắc đói lắm vì từ 8 giờ sáng tới giờ, họ chỉ uống nước và ăn lương khô tại các điểm cứu hộ. Tôi quan tâm rất nhanh, anh em đang chờ trưởng đoàn và Thiếu tướng Phạm Văn Tỵ đi ăn cơm, nhưng trưởng đoàn vẫn chưa có thời kì ngơi nghỉ vì đang đi gặp các đoàn khách quốc tế, các đoàn nhờ đoàn ta hỗ trợ hỗ trợ. trong tìm kiếm.
Mâm cơm chỉ có đĩa mỳ tôm xào rau cải bắp được gắp trong cốc giấy ăn tạm. Tướng Tỵ nói: “Dân mình còn khó khăn lắm, anh em mình được ăn ở lều như thế này là mừng lắm rồi”. Trong lúc ăn các nhà lãnh đạo trao đổi kinh nghiệm để làm cho công việc hiệu quả hơn, cả trong hợp tác quốc tế và phối hợp tìm kiếm.
Thiếu tướng Phạm Văn Tỵ trả lời phỏng vấn phóng viên VOV.
Đoàn cũng rất vui lúc Bahrain đã chủ động đề xuất chúng tôi cử chó nghiệp vụ tới hỗ trợ tìm kiếm xác tàu bay nhưng họ được giao nhiệm vụ cứu hộ. Tướng Tỵ cho biết giúp Thổ Nhĩ Kỳ hay Bahrain cũng là hỗ trợ, là nhiệm vụ nhưng Đảng, Nhà nước và Quân đội ủy quyền Đoàn lúc sang đây nên chúng tôi sẵn sàng. Nói về kinh nghiệm tìm kiếm, anh ngọt xớt, mắt đỏ hoe.
Có nhẽ ông chưa bao giờ tận mắt chứng kiến nỗi đau như người dân Hatay vừa trải qua và cũng là lần trước hết ông tới một tổ quốc xa xôi tương tự để tham gia tìm kiếm cứu nạn dù đã hàng chục năm. tham gia vào các hoạt động tìm kiếm và cứu nạn. Anh san sẻ: “Bài học của tôi là cứu người phải tính tới việc cứu chính người thân của mình. Nếu trong đống đổ nát có bố mẹ, vợ con bạn, bạn có đứng ngoài nhìn ko? Tôi cứng cáp rằng tất cả chúng ta sẽ lăn xả để cứu và ko sợ nguy hiểm ngay cả tới tính mệnh của mình. Đúng ko?”. Lời Bác lúc này thật thâm thúy. Đó là tình người với đồng loại, ko còn phân biệt biên giới, khoảng cách, tiếng nói, tôn giáo hay văn hóa.
Gần 12 giờ đêm lúc cả doanh trại khá yên ắng, nhiệt độ ngoài trời đã xuống 0 độ, vẫn nhấp nhoáng bóng người đồng chí ngồi một mình. Đó là Đại tá Nguyễn Duy Minh, Cục Đối ngoại Bộ Quốc phòng. Anh vừa đi gặp mặt, giao lưu với các nhóm cứu hộ các nước gần trại để hỗ trợ tìm kiếm cứu nạn ở Hatay, vừa để san sẻ kinh nghiệm, san sẻ thức ăn. Nhưng có nhẽ ông đã ngồi một mình để lặng đi, để lặng đi và ngẫm lại chữ “tình người” sau bao ngày tận mắt chứng kiến những đau thương, mất mát nhưng người dân nơi đây vừa trải qua.
Anh cũng như anh em trong nhóm cảm thấy đó là một sự mất mát cho chính mình và những người thân yêu. Chính vì vậy anh em trong Đoàn đã bắt tay ngay vào công việc tìm kiếm cứu nạn ngay lúc tới tâm chấn. Quyết tâm và mong muốn làm cao nhất, nhanh nhất có thể là tìm người sống sót. Dù thời tiết giá rét, nhiều dư chấn, vẫn có những ngôi nhà nứt, nghiêng, đổ sập bất kỳ lúc nào nhưng anh và các anh em trong đội luôn sẵn sàng. Anh bảo đó là khả năng Quân nhân Cụ Hồ và là sứ mệnh xuất phát từ trái tim.
Cái lạnh giữa đêm đông Hatay bỗng tan biến vì tình thương người thiến nạn đã sưởi ấm ý thức và quyết tâm cho những người may mắn sống sót, cho lực lượng cứu hộ quốc tế, trong đó có đoàn Việt Nam. Xung quanh những ngôi nhà đổ nát sau trận động đất thật buồn, nhưng vẫn rộn ràng tiếng cười và niềm hạnh phúc lúc lá cờ Việt Nam được kéo lên. Đó là nơi nhưng những con chó đánh hơi của chúng tôi phát xuất hiện có sự sống, có một nạn nhân bị mắc kẹt. Vì thế, ánh mắt của người dân nơi đây vẫn ko ngừng dõi theo màu cờ đỏ sao vàng với đầy niềm tin và kỳ vọng.
Ngọc Thạch/VOV-Cairo Từ Hatay, Thổ Nhĩ Kỳ
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Cứu hộ nạn nhân động đất ở Thổ Nhĩ Kỳ: Mệnh lệnh từ trái tim” state=”close”]
Cứu hộ nạn nhân động đất ở Thổ Nhĩ Kỳ: Mệnh lệnh từ trái tim
Hình Ảnh về: Cứu hộ nạn nhân động đất ở Thổ Nhĩ Kỳ: Mệnh lệnh từ trái tim
Video về: Cứu hộ nạn nhân động đất ở Thổ Nhĩ Kỳ: Mệnh lệnh từ trái tim
Wiki về Cứu hộ nạn nhân động đất ở Thổ Nhĩ Kỳ: Mệnh lệnh từ trái tim
Cứu hộ nạn nhân động đất ở Thổ Nhĩ Kỳ: Mệnh lệnh từ trái tim -
Các đoàn cứu hộ quốc tế, trong đó có đội cứu hộ của Quân đội Việt Nam tại Hatay và đội cứu hộ của Bộ Công an tại tỉnh Adyaman đã tận tâm và tích cực hỗ trợ Thổ Nhĩ Kỳ khắc phục hậu quả của trận động đất thảm khốc.
Trong khó khăn, thiếu thốn và trong thảm họa động đất kinh hoàng, tình người thật cao quý và ấm áp trước những đau thương, mất mát to lớn nhưng người dân Thổ Nhĩ Kỳ đang gánh chịu. Đối với người dân nơi đây là niềm kỳ vọng mỏng manh còn đối với cán bộ, chiến sĩ Việt Nam, đó là sự nỗ lực hết mình theo mệnh lệnh từ trái tim.
Lực lượng cứu hộ Quân đội nhân dân Việt Nam làm nhiệm vụ tại Thổ Nhĩ Kỳ.
Thị thành Adana, điểm gần nhất để vận chuyển xuống điểm động đất và tâm chấn bằng đường bộ cách đó hơn 200km. Mọi thứ đối với chúng tôi thật sự mơ hồ và lo lắng vì an ninh, an toàn, mạng internet, sóng điện thoại, cuộc sống sinh hoạt…. bao gồm cả nguy cơ dư chấn. Nỗi lo lắng phần nào được xoa dịu lúc Đại sứ Đỗ Sơn Hải, Đại sứ đặc mệnh toàn quyền nước ta tại Thổ Nhĩ Kỳ và các cán bộ Đại sứ quán đã đợi sẵn tại khách sạn ở Adana và giúp chúng tôi thuê xe đi các điểm gần nhất. Điểm nhưng các đoàn Việt Nam đang thực hiện nhiệm vụ cứu hộ, cứu nạn, đồng thời san sẻ thông tin, trả lời những vấn đề chúng tôi quan tâm.
Nói về thảm họa Đại sứ Sơn Hải từ giọng điệu hào sảng, ồn ĩ lúc gặp các nhà báo Việt Nam tới yên lặng và trầm xuống. "Kinh khủng thật. Ko thể tưởng tượng. Trong lĩnh vực này bạn sẽ thấy. Rất đớn đau, bị tàn phá. Tạp chí ở đây hãy nói đúng sự thực, phản ánh trung thực và mô tả hết để người dân trong nước hiểu và san sẻ với người dân Thổ Nhĩ Kỳ. Chúng tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ các đoàn và anh em tạp chí bất kỳ lúc nào.”
Tiễn các nhà báo lên đường ra thực địa, Ngài Đại sứ dù chỉ gặp chúng tôi ít phút nhưng đầy lưu luyến xen lẫn lo lắng. Đại sứ n nói "Các bạn an toàn". Khiến chúng ta thêm ấm áp và mờ ảo. Đại sứ cũng ko quên tặng tạp chí một bảo vật vô cùng quan trọng, đó là cục sạc dự phòng và tấm thẻ đại sứ đã phải mất gần 2 ngày kì vọng ở Andara để xin được một phóng viên Việt Nam. Nam giới.
Gần 200 km đường vòng quanh hướng về Hatay, chúng tôi đầy tâm trạng lo chỗ trú ẩn vì đêm lạnh. Hatay thực sự là một thị thành chết vì ko có người nào sinh sống trong những ngôi nhà lụp xụp và hồ hết đã đổ sập sau trận động đất. Tất cả cư dân đã sơ tán hoặc ở trong lều trên cánh đồng và sân vận động. Trận động đất đã tác động tới 10 tỉnh của Thổ Nhĩ Kỳ nên từ thị thành Adana tới Hatay, đâu đâu cũng thấy dấu vết của những đống đổ nát do động đất. Kinh hoàng và choáng váng là Hatay, tâm chấn của tâm chấn. Dọc hai bên đường vào khu tập trung dân cư và các đội cứu hộ quốc tế là đống đổ nát của những tòa nhà cao tầng. Đống đổ nát là những gì còn sót lại sau trận động đất.
Tới sân vận động Hatay, nơi các đội cứu hộ tập trung và trong trại, kế bên các lều sơ tán, thực sự rất khó để tìm thấy đội cứu hộ Việt Nam ở đâu. Giữa hàng nghìn lều bạt đan xen, trong lúc công việc cứu hộ gấp rút, xe tải, xe ủi, xe cứu thương tấp nập, chúng tôi vẫn phấn đấu tiếp cận đoàn Việt Nam nhanh nhất có thể.
“Đi tìm cờ đỏ sao vàng” là nhanh nhất trong hàng nghìn trại như thế này. Đội cứu hộ của Quân đội nhân dân Việt Nam ở sâu bên ngoài sân vận động nhưng rất khó tìm thấy do trời tối, trông người nào cũng giống nhau giữa hàng nghìn người có mặt tại đây. Gió thổi tung bay, những lá cờ đỏ sao vàng tung bay phất phới.
Chúng tôi rất vui lúc thấy những người lính của chúng tôi ở đây. Tất cả họ đều ko biết nhau, nhưng nhanh chóng trở thành rất thân thiết và tình cảm. Từ quân nhân tới lãnh đạo, người nào cũng niềm nở đón tiếp chúng tôi. Các đồng chí lãnh đạo trong đoàn đều đeo quân hàm đại tá đang nằm nghỉ nhưng đã chạy tới bắt tay và ôm chúng tôi. Trưởng đoàn, Thiếu tướng Phạm Văn Tỵ vui vẻ hỏi: “Các chú ở VOV à, vào đây đi.
Lán trại của đội cứu hộ Việt Nam.
“Còn sống,” tôi nghĩ, vì tôi đã gặp những người lính và ở trong cùng một căn lều. Nỗi lo về chỗ ngủ, vốn là nỗi lo lớn nhất của chúng tôi, đã mất tích. Thị thành Adana vẫn còn nhiều ngôi nhà chưa bị phá hủy, nhưng ko người nào dám ở vì sợ dư chấn hoặc đổ sập vì tất cả đều bị nghiêng.
Đồ ăn thức uống và dụng cụ chúng tôi sẵn sàng đủ để làm việc trong ít nhất 2 tuần nên khá kềnh càng và nặng nề. Chúng tôi xác định trang bị đủ để có thể tác chiến độc lập trong điều kiện vô cùng khó khăn, thậm chí có tiền cũng ko sắm được gì ở Hatay lúc này. 19h, chúng tôi ăn vội tô mì gói để làm việc, đưa tin, phỏng vấn Đoàn. Nhưng đội cứu hộ vẫn chưa thấy người nào ăn, chắc đói lắm vì từ 8 giờ sáng tới giờ, họ chỉ uống nước và ăn lương khô tại các điểm cứu hộ. Tôi quan tâm rất nhanh, anh em đang chờ trưởng đoàn và Thiếu tướng Phạm Văn Tỵ đi ăn cơm, nhưng trưởng đoàn vẫn chưa có thời kì ngơi nghỉ vì đang đi gặp các đoàn khách quốc tế, các đoàn nhờ đoàn ta hỗ trợ hỗ trợ. trong tìm kiếm.
Mâm cơm chỉ có đĩa mỳ tôm xào rau cải bắp được gắp trong cốc giấy ăn tạm. Tướng Tỵ nói: “Dân mình còn khó khăn lắm, anh em mình được ăn ở lều như thế này là mừng lắm rồi”. Trong lúc ăn các nhà lãnh đạo trao đổi kinh nghiệm để làm cho công việc hiệu quả hơn, cả trong hợp tác quốc tế và phối hợp tìm kiếm.
Thiếu tướng Phạm Văn Tỵ trả lời phỏng vấn phóng viên VOV.
Đoàn cũng rất vui lúc Bahrain đã chủ động đề xuất chúng tôi cử chó nghiệp vụ tới hỗ trợ tìm kiếm xác tàu bay nhưng họ được giao nhiệm vụ cứu hộ. Tướng Tỵ cho biết giúp Thổ Nhĩ Kỳ hay Bahrain cũng là hỗ trợ, là nhiệm vụ nhưng Đảng, Nhà nước và Quân đội ủy quyền Đoàn lúc sang đây nên chúng tôi sẵn sàng. Nói về kinh nghiệm tìm kiếm, anh ngọt xớt, mắt đỏ hoe.
Có nhẽ ông chưa bao giờ tận mắt chứng kiến nỗi đau như người dân Hatay vừa trải qua và cũng là lần trước hết ông tới một tổ quốc xa xôi tương tự để tham gia tìm kiếm cứu nạn dù đã hàng chục năm. tham gia vào các hoạt động tìm kiếm và cứu nạn. Anh san sẻ: “Bài học của tôi là cứu người phải tính tới việc cứu chính người thân của mình. Nếu trong đống đổ nát có bố mẹ, vợ con bạn, bạn có đứng ngoài nhìn ko? Tôi cứng cáp rằng tất cả chúng ta sẽ lăn xả để cứu và ko sợ nguy hiểm ngay cả tới tính mệnh của mình. Đúng ko?”. Lời Bác lúc này thật thâm thúy. Đó là tình người với đồng loại, ko còn phân biệt biên giới, khoảng cách, tiếng nói, tôn giáo hay văn hóa.
Gần 12 giờ đêm lúc cả doanh trại khá yên ắng, nhiệt độ ngoài trời đã xuống 0 độ, vẫn nhấp nhoáng bóng người đồng chí ngồi một mình. Đó là Đại tá Nguyễn Duy Minh, Cục Đối ngoại Bộ Quốc phòng. Anh vừa đi gặp mặt, giao lưu với các nhóm cứu hộ các nước gần trại để hỗ trợ tìm kiếm cứu nạn ở Hatay, vừa để san sẻ kinh nghiệm, san sẻ thức ăn. Nhưng có nhẽ ông đã ngồi một mình để lặng đi, để lặng đi và ngẫm lại chữ “tình người” sau bao ngày tận mắt chứng kiến những đau thương, mất mát nhưng người dân nơi đây vừa trải qua.
Anh cũng như anh em trong nhóm cảm thấy đó là một sự mất mát cho chính mình và những người thân yêu. Chính vì vậy anh em trong Đoàn đã bắt tay ngay vào công việc tìm kiếm cứu nạn ngay lúc tới tâm chấn. Quyết tâm và mong muốn làm cao nhất, nhanh nhất có thể là tìm người sống sót. Dù thời tiết giá rét, nhiều dư chấn, vẫn có những ngôi nhà nứt, nghiêng, đổ sập bất kỳ lúc nào nhưng anh và các anh em trong đội luôn sẵn sàng. Anh bảo đó là khả năng Quân nhân Cụ Hồ và là sứ mệnh xuất phát từ trái tim.
Cái lạnh giữa đêm đông Hatay bỗng tan biến vì tình thương người thiến nạn đã sưởi ấm ý thức và quyết tâm cho những người may mắn sống sót, cho lực lượng cứu hộ quốc tế, trong đó có đoàn Việt Nam. Xung quanh những ngôi nhà đổ nát sau trận động đất thật buồn, nhưng vẫn rộn ràng tiếng cười và niềm hạnh phúc lúc lá cờ Việt Nam được kéo lên. Đó là nơi nhưng những con chó đánh hơi của chúng tôi phát xuất hiện có sự sống, có một nạn nhân bị mắc kẹt. Vì thế, ánh mắt của người dân nơi đây vẫn ko ngừng dõi theo màu cờ đỏ sao vàng với đầy niềm tin và kỳ vọng.
Ngọc Thạch/VOV-Cairo Từ Hatay, Thổ Nhĩ Kỳ
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” text-align: justify;”>Các đoàn cứu hộ quốc tế, trong đó có đội cứu hộ của Quân đội Việt Nam tại Hatay và đội cứu hộ của Bộ Công an tại tỉnh Adyaman đã nhiệt tình và tích cực hỗ trợ Thổ Nhĩ Kỳ khắc phục hậu quả của trận động đất thảm khốc.
Trong khó khăn, thiếu thốn và trong thảm họa động đất kinh hoàng, tình người thật cao quý và ấm áp trước những đau thương, mất mát to lớn mà người dân Thổ Nhĩ Kỳ đang gánh chịu. Đối với người dân nơi đây là niềm hy vọng mong manh còn đối với cán bộ, chiến sĩ Việt Nam, đó là sự nỗ lực hết mình theo mệnh lệnh từ trái tim.
Lực lượng cứu hộ Quân đội nhân dân Việt Nam làm nhiệm vụ tại Thổ Nhĩ Kỳ.
Thành phố Adana, điểm gần nhất để di chuyển xuống điểm động đất và tâm chấn bằng đường bộ cách đó hơn 200km. Mọi thứ đối với chúng tôi thật sự mơ hồ và lo lắng vì an ninh, an toàn, mạng internet, sóng điện thoại, cuộc sống sinh hoạt…. bao gồm cả nguy cơ dư chấn. Nỗi lo lắng phần nào được xoa dịu khi Đại sứ Đỗ Sơn Hải, Đại sứ đặc mệnh toàn quyền nước ta tại Thổ Nhĩ Kỳ và các cán bộ Đại sứ quán đã đợi sẵn tại khách sạn ở Adana và giúp chúng tôi thuê xe đi các điểm gần nhất. Điểm mà các đoàn Việt Nam đang thực hiện nhiệm vụ cứu hộ, cứu nạn, đồng thời chia sẻ thông tin, giải đáp những vấn đề chúng tôi quan tâm.
Nói về thảm họa Đại sứ Sơn Hải từ giọng điệu hào sảng, ồn ào khi gặp các nhà báo Việt Nam đến im lặng và trầm xuống. “Kinh khủng thật. Không thể tưởng tượng. Trong lĩnh vực này bạn sẽ thấy. Rất đau đớn, bị tàn phá. Báo chí ở đây hãy nói đúng sự thật, phản ánh trung thực và mô tả hết để người dân trong nước hiểu và chia sẻ với người dân Thổ Nhĩ Kỳ. Chúng tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ các đoàn và anh em báo chí bất cứ lúc nào.”
Tiễn các nhà báo lên đường ra thực địa, Ngài Đại sứ dù chỉ gặp chúng tôi ít phút nhưng đầy lưu luyến xen lẫn lo lắng. Đại sứ n nói “Các bạn an toàn”. Khiến chúng ta thêm ấm áp và mờ ảo. Đại sứ cũng không quên tặng báo chí một bảo vật vô cùng quan trọng, đó là cục sạc dự phòng và tấm thẻ đại sứ đã phải mất gần 2 ngày chờ đợi ở Andara để xin được một phóng viên Việt Nam. Nam giới.
Gần 200 km đường quanh co hướng về Hatay, chúng tôi đầy tâm trạng lo chỗ trú ẩn vì đêm lạnh. Hatay thực sự là một thành phố chết vì không có ai sinh sống trong những ngôi nhà lụp xụp và hầu hết đã đổ sập sau trận động đất. Tất cả cư dân đã sơ tán hoặc ở trong lều trên cánh đồng và sân vận động. Trận động đất đã ảnh hưởng đến 10 tỉnh của Thổ Nhĩ Kỳ nên từ thành phố Adana đến Hatay, đâu đâu cũng thấy dấu vết của những đống đổ nát do động đất. Kinh hoàng và choáng váng là Hatay, tâm chấn của tâm chấn. Dọc hai bên đường vào khu tập trung dân cư và các đội cứu hộ quốc tế là đống đổ nát của những tòa nhà cao tầng. Đống đổ nát là những gì còn sót lại sau trận động đất.
Đến sân vận động Hatay, nơi các đội cứu hộ tập trung và trong trại, bên cạnh các lều sơ tán, thực sự rất khó để tìm thấy đội cứu hộ Việt Nam ở đâu. Giữa hàng ngàn lều bạt đan xen, trong khi công tác cứu hộ gấp rút, xe tải, xe ủi, xe cứu thương tấp nập, chúng tôi vẫn cố gắng tiếp cận đoàn Việt Nam nhanh nhất có thể.
“Đi tìm cờ đỏ sao vàng” là nhanh nhất trong hàng nghìn trại như thế này. Đội cứu hộ của Quân đội nhân dân Việt Nam ở sâu bên ngoài sân vận động nhưng rất khó tìm thấy do trời tối, trông ai cũng giống nhau giữa hàng nghìn người có mặt tại đây. Gió thổi tung bay, những lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới.
Chúng tôi rất vui khi thấy những người lính của chúng tôi ở đây. Tất cả họ đều không biết nhau, nhưng nhanh chóng trở nên rất thân thiết và tình cảm. Từ bộ đội đến lãnh đạo, ai cũng niềm nở đón tiếp chúng tôi. Các đồng chí lãnh đạo trong đoàn đều đeo quân hàm đại tá đang nằm nghỉ nhưng đã chạy đến bắt tay và ôm chúng tôi. Trưởng đoàn, Thiếu tướng Phạm Văn Tỵ vui vẻ hỏi: “Các chú ở VOV à, vào đây đi.
Lán trại của đội cứu hộ Việt Nam.
“Còn sống,” tôi nghĩ, vì tôi đã gặp những người lính và ở trong cùng một căn lều. Nỗi lo về chỗ ngủ, vốn là nỗi lo lớn nhất của chúng tôi, đã biến mất. Thành phố Adana vẫn còn nhiều ngôi nhà chưa bị phá hủy, nhưng không ai dám ở vì sợ dư chấn hoặc đổ sập vì tất cả đều bị nghiêng.
Đồ ăn thức uống và dụng cụ chúng tôi chuẩn bị đủ để làm việc trong ít nhất 2 tuần nên khá cồng kềnh và nặng nề. Chúng tôi xác định trang bị đủ để có thể tác chiến độc lập trong điều kiện vô cùng khó khăn, thậm chí có tiền cũng không mua được gì ở Hatay lúc này. 19h, chúng tôi ăn vội tô mì gói để làm việc, đưa tin, phỏng vấn Đoàn. Nhưng đội cứu hộ vẫn chưa thấy ai ăn, chắc đói lắm vì từ 8 giờ sáng đến giờ, họ chỉ uống nước và ăn lương khô tại các điểm cứu hộ. Tôi để ý rất nhanh, anh em đang chờ đoàn trưởng và Thiếu tướng Phạm Văn Tỵ đi ăn cơm, nhưng đoàn trưởng vẫn chưa có thời gian nghỉ ngơi vì đang đi gặp các đoàn khách quốc tế, các đoàn nhờ đoàn ta hỗ trợ giúp đỡ. trong tìm kiếm.
Mâm cơm chỉ có đĩa mỳ tôm xào rau bắp cải được gắp trong cốc giấy ăn tạm. Tướng Tỵ nói: “Dân mình còn khó khăn lắm, anh em mình được ăn ở lều như thế này là mừng lắm rồi”. Trong khi ăn các nhà lãnh đạo trao đổi kinh nghiệm để làm cho công việc hiệu quả hơn, cả trong hợp tác quốc tế và phối hợp tìm kiếm.
Thiếu tướng Phạm Văn Tỵ trả lời phỏng vấn phóng viên VOV.
Đoàn cũng rất vui khi Bahrain đã chủ động đề nghị chúng tôi cử chó nghiệp vụ đến hỗ trợ tìm kiếm xác máy bay mà họ được giao nhiệm vụ cứu hộ. Tướng Tỵ cho biết giúp Thổ Nhĩ Kỳ hay Bahrain cũng là giúp đỡ, là nhiệm vụ mà Đảng, Nhà nước và Quân đội giao cho Đoàn khi sang đây nên chúng tôi sẵn sàng. Nói về kinh nghiệm tìm kiếm, anh ngọt xớt, mắt đỏ hoe.
Có lẽ ông chưa bao giờ tận mắt chứng kiến nỗi đau như người dân Hatay vừa trải qua và cũng là lần đầu tiên ông đến một đất nước xa xôi như vậy để tham gia tìm kiếm cứu nạn dù đã hàng chục năm. tham gia vào các hoạt động tìm kiếm và cứu nạn. Anh chia sẻ: “Bài học của tôi là cứu người phải tính đến việc cứu chính người thân của mình. Nếu trong đống đổ nát có bố mẹ, vợ con bạn, bạn có đứng ngoài nhìn không? Tôi chắc chắn rằng tất cả chúng ta sẽ lăn xả để cứu và không sợ nguy hiểm ngay cả đến tính mạng của mình. Đúng không?”. Lời Bác lúc này thật sâu sắc. Đó là tình người với đồng loại, không còn phân biệt biên giới, khoảng cách, ngôn ngữ, tôn giáo hay văn hóa.
Gần 12 giờ đêm khi cả doanh trại khá yên ắng, nhiệt độ ngoài trời đã xuống 0 độ, vẫn thấp thoáng bóng người đồng đội ngồi một mình. Đó là Đại tá Nguyễn Duy Minh, Cục Đối ngoại Bộ Quốc phòng. Anh vừa đi gặp gỡ, giao lưu với các nhóm cứu hộ các nước gần trại để hỗ trợ tìm kiếm cứu nạn ở Hatay, vừa để chia sẻ kinh nghiệm, chia sẻ thức ăn. Nhưng có lẽ ông đã ngồi một mình để lặng đi, để lặng đi và ngẫm lại chữ “tình người” sau bao ngày tận mắt chứng kiến những đau thương, mất mát mà người dân nơi đây vừa trải qua.
Anh cũng như anh em trong nhóm cảm thấy đó là một sự mất mát cho chính mình và những người thân yêu. Chính vì vậy anh em trong Đoàn đã bắt tay ngay vào công tác tìm kiếm cứu nạn ngay khi đến tâm chấn. Quyết tâm và mong muốn làm cao nhất, nhanh nhất có thể là tìm người sống sót. Dù thời tiết giá rét, nhiều dư chấn, vẫn có những ngôi nhà nứt, nghiêng, đổ sập bất cứ lúc nào nhưng anh và các anh em trong đội luôn sẵn sàng. Anh bảo đó là bản lĩnh Bộ đội Cụ Hồ và là sứ mệnh xuất phát từ trái tim.
Cái lạnh giữa đêm đông Hatay bỗng tan biến vì tình thương người hoạn nạn đã sưởi ấm tinh thần và quyết tâm cho những người may mắn sống sót, cho lực lượng cứu hộ quốc tế, trong đó có đoàn Việt Nam. Xung quanh những ngôi nhà đổ nát sau trận động đất thật buồn, nhưng vẫn rộn ràng tiếng cười và niềm hạnh phúc khi lá cờ Việt Nam được kéo lên. Đó là nơi mà những con chó đánh hơi của chúng tôi phát hiện ra có sự sống, có một nạn nhân bị mắc kẹt. Vì thế, ánh mắt của người dân nơi đây vẫn không ngừng dõi theo màu cờ đỏ sao vàng với đầy niềm tin và hy vọng.
Ngọc Thạch/VOV-Cairo Từ Hatay, Thổ Nhĩ Kỳ
[/box]
#Cứu #hộ #nạn #nhân #động #đất #ở #Thổ #Nhĩ #Kỳ #Mệnh #lệnh #từ #trái #tim
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Cứu hộ nạn nhân động đất ở Thổ Nhĩ Kỳ: Mệnh lệnh từ trái tim có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Cứu hộ nạn nhân động đất ở Thổ Nhĩ Kỳ: Mệnh lệnh từ trái tim bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Địa lý
#Cứu #hộ #nạn #nhân #động #đất #ở #Thổ #Nhĩ #Kỳ #Mệnh #lệnh #từ #trái #tim
Trả lời