Ở thành phố, các loài động vật có thêm từ “pet” vào “pet”, thể hiện tình yêu thương của chủ nhân dành cho chúng, đó là sự đồng hành tinh thần và chăm sóc lẫn nhau như những người thân trong một gia đình.
Ở nông thôn, chăn nuôi là nguồn thu nhập, một con lợn được niêm yết giá rõ ràng, cải thiện cuộc sống của gia đình.
Long Tuấn (tên đầy đủ: Long Điền Tuấn) là bác sĩ thú y nông thôn với hơn 30 năm kinh nghiệm. Anh chủ yếu chữa bệnh cho gia súc ở huyện trấn, bao gồm thụ tinh, đỡ đẻ, chữa bệnh… Trong chuồng chăn nuôi hôi hám, Long Tuấn thường xuyên bị phân bò tạt vào người: “ Trên người không có phân thì làm sao có thể gọi là bác sĩ thú y?”
Long Tuấn – bác sĩ thú y nông thôn
“Thuốc” làng sắp về!
Là bác sĩ thú y vùng nông thôn, Long Tuấn có hai cánh tay được dân làng gọi là “thần dược”, một cánh dùng để khám thai, cánh tay còn lại “tiêm trúng đích”.
Quả thực không ngoa, chỉ cần sờ và kiểm tra bằng tay, Long Tuấn có thể biết được con vật có thai hay không và thai nhi đang ở trong tình trạng nào.
Là bác sĩ, tất nhiên bạn phải có kỹ năng tiêm thuốc điêu luyện, nhưng tiêm thuốc cho động vật lại là một câu chuyện hoàn toàn khác so với con người. Da bò rất dày, nếu dùng lực thì không thể xuyên thủng được. Hơn nữa, phải chích “một phát”, nếu lệch một chút sẽ khiến bò đau đớn và phát điên.
Trong quá trình tiêm cho gia súc thông thường, đầu và thân của con vật sẽ được giữ chặt để bác sĩ có thể tiêm chính xác hơn. Long Tuấn sẽ bước tới vuốt ve nhẹ nhàng con vật, nói chuyện với nó rồi bất ngờ tiêm thuốc cho nó. Con vật chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đã kết thúc.
Long Tuấn chăm sóc bò trước khi sinh
Long Tuấn chọn nghề thú y vì tình yêu với động vật. Ai có thể ngờ rằng chỉ trong chớp mắt đã 30 năm trôi qua. Sinh ra ở huyện Bá Ngạn, tỉnh Hắc Long Giang (Trung Quốc), Long Tuấn từ nhỏ đã thích động vật, trong nhà nuôi gà, lợn và còn nuôi chó canh cửa.
Sau khi tốt nghiệp, Long Tuấn chuyển về thị trấn Long Miêu, mở hiệu thuốc thú y và về tận nhà khám bệnh.
Thú cưng trong thành phố chủ yếu là người bạn đồng hành tinh thần của chủ nhân. Nhưng ở nông thôn, động vật là nguồn thu nhập chính.
Tại thị trấn, huyện Long Tuấn sinh sống có hơn 10 nhà thuốc thú y lớn nhỏ, trong đó chỉ có 4, 5 nhà thuốc cung cấp dịch vụ khám tại nhà. Ngày nào anh cũng bận rộn từ sáng đến tối, trung bình phải chuyển đến 15 hộ, mùa hè thường nhiều hơn.
Kiểm tra vật nuôi cũng giống như kiểm tra con người, tập trung vào việc “nhìn, ngửi, hỏi, cắt”. Đầu tiên hãy xem xét sự xuất hiện của bất kỳ triệu chứng nào, sau đó đi bộ xung quanh để xem bàn chân của bạn có vấn đề gì không, có chảy nước mũi hay không, mí mắt của bạn khô hay ướt, phân tích nguyên nhân và điều trị các triệu chứng. Điều người chăn nuôi bò quan tâm nhất là bò có thể mang thai được hay không. Muốn sinh ra những đứa con chất lượng thì phải có sự giúp đỡ của con người.
Thụ tinh và khám trước khi sinh của bò đòi hỏi phải khám trực tràng để có thể cảm nhận được tình trạng cơ thể của bò một cách trực quan. Thông thường, phân bò phải được nhặt bằng tay, sạch sẽ, không bị tắc ruột, thuận tiện. hơn là để bác sĩ thú y nắm bắt được tình trạng tử cung. Công việc mà Long Tuấn thường làm hàng ngày là nhặt phân bò. Nhưng khi quen dần, anh lại thấy mùi khó chịu đó là “không khí bình thường”.
Một lần, con bê của một gia đình nuôi bò không ăn cỏ nên Long Tuấn mời nó đến nhà kiểm tra. Long Tuấn chỉ sờ vài cái rồi nói, con bê này có giun trong bụng và cần phải phẫu thuật. Mọi người không tin điều đó. Dân làng cũng tò mò tụ tập lại để xem.
Long Tuấn tiêm thuốc mê cho con bê, sau đó mổ bụng ra, quả nhiên trong đó có hơn 100 con giun. Người nhà vỗ vai Long Tuấn liên tục hét lên: “Quả là bác sĩ thần kỳ”. Long Tuấn cúi đầu mỉm cười.
2. Là một bác sĩ thú y chưa trưởng thành và tự mãn
Đừng nhìn bây giờ, dân làng đều gọi Long Tuấn là “bác sĩ thần kỳ”, nhưng hơn 20 năm trước, anh cũng là một sinh viên mới ra trường không được chào đón.
Vào thời điểm đó, mọi người không tin tưởng anh và hiếm khi mời anh về nhà để kiểm tra đàn gia súc của mình. Mỗi ngày ra ngoài khám bệnh bằng xe đạp, tôi chỉ kiếm được nhiều nhất vài chục tệ.
Long Tuấn rất thất vọng, cảm thấy dù sao mình cũng là người có chuyên môn nhưng lại bị người ta nghi ngờ về khả năng của mình. Nhưng sau khi kiểm tra thực tế, anh nhận ra rằng thực hành khác với lý thuyết.
Long Tuấn vẫn còn nhớ một sai lầm của mình. Cách đây 23 năm, ông đã đến kiểm tra đàn gia súc ở một trang trại chăn nuôi lợn. Hơn chục con heo sốt cao không khỏi, trên người xuất hiện những đốm đỏ. Dựa trên kiến thức lý thuyết, Long Tuấn nhận định là do virus Circo (bệnh scorbut ở lợn) và kê đơn thuốc.
Nhưng tình trạng lợn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng, chủ trang trại nhanh chóng mời một bác sĩ thú y lớn tuổi khác đến chữa bệnh cho lợn mắc bệnh tem lợn.
Long Tuấn rất xấu hổ, từ lúc đó trở đi, anh trở nên khiêm tốn và cẩn thận, không còn kiêu ngạo và tự mãn nữa. Hàng ngày, khi không làm việc, anh dồn tâm huyết vào việc đọc sách, học đi đôi với thực hành, kỹ năng của anh ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bất kể thời tiết hay thời gian, kể cả nửa đêm, Long Tuấn luôn sẵn sàng có mặt để kiểm tra động vật. Dần dần, anh chiếm được lòng tin của dân làng.
Thậm chí, bây giờ ở tuổi 50, ông vẫn có lúc cảm thấy mệt mỏi vì tiếng gọi đến nhà kiểm tra đàn gia súc quá nhiều.
“Nghề thú y ở nông thôn không chỉ giúp tôi kiếm tiền mà còn là con đường giúp tôi có được sự bình yên”. Long Tuấn nói.
Đi khám bệnh miễn phí, thu nhập Long Tuấn kiếm được chủ yếu là tiền thuốc, giá bán theo con số niêm yết trên thị trường.
Có lúc Long Tuấn “làm thêm” đến nửa đêm, phải hơn 12 tiếng mới về đến nhà. Anh vừa nằm xuống thì điện thoại lại reo, anh tiếp tục mang dụng cụ đi khám thì trời cũng đã sáng.
Dù vậy, Long Tuấn không hề tức giận hay mệt mỏi mà bù lại anh rất vui vẻ và được dân làng yêu mến. Cảm giác khi bạn đi ra ngoài đường, mọi người đều nhìn bạn và vẫy tay chào hỏi, mang đến cho bạn một món gì đó thật ngon. Những nụ cười giản dị, thân thiện này trở thành nguồn động lực vô tận giúp Long Tuấn tiếp tục gắn bó với nghề.
Dân làng tặng rau cho Long Tuân
Bố lạnh lùng chồng vắng nhà
Dân làng rất kính trọng Long Tuân, khen ngợi ông là người hiền lành, siêng năng và tài giỏi. Nhưng trong mắt con trai Tiêu Long, ông là một người cha “xấu tính”. Bây giờ nhìn lại, Tiểu Long chỉ dùng hai từ để miêu tả mối quan hệ của anh với cha mình: Lạnh lùng.
Vì công việc bận rộn nên Long Tuấn không bao giờ đón con sau giờ học, ban ngày hai cha con cũng hiếm khi gặp nhau. Thường thì khi Tiểu Long ra khỏi giường thì bố đã ra ngoài rồi; Khi anh ngủ, bố anh đi khám bệnh vẫn chưa về.
Tiêu Long cực kỳ chán ghét nghề thú y của Long Tuấn, từng cho rằng đó là nghề “thấp hèn nhất”, thậm chí còn không bằng nông dân.
Giai đoạn đầu, việc kinh doanh của Long Tuấn không thuận lợi, anh không có cửa hàng riêng, dân làng thường đưa bò về nhà anh để khám bệnh, sân nhà nồng nặc mùi phân khiến quần áo của Tiểu Long cũng có mùi hôi.
Cha anh là bác sĩ thú y nên Tiểu Long bị xa lánh ở trường. Anh ấy đã từng cố gắng nói chuyện với cha mình về việc bị bắt nạt ở trường. Long Tuấn chỉ coi đó là trò đùa giữa bọn trẻ nên không quan tâm. Từ đó về sau, Tiểu Long vẫn không muốn tâm sự với cha mình.
Long Tuấn đi khám bác sĩ vào ban đêm
Điều khiến Tiểu Long khó chịu đựng nhất chính là việc bố anh thường xuyên thọc tay vào mông con bò khiến cậu cảm thấy ghê tởm. Long Tuấn chạm vào đồ ăn, anh rất ít khi chạm vào. Có lần Long Tuấn đưa cho con trai một chiếc bánh bao, cậu bé nhận nhưng không dám ăn.
Sau khi Tiểu Long vào cấp hai, công việc kinh doanh của Long Tuấn khá hơn và gia đình anh chuyển lên thị trấn. Long Tuấn bận rộn hơn trước nên gửi Tiểu Long vào trường nội trú. Sau đó, Tiểu Long thi đỗ vào Đại học Cáp Nhĩ Tân. Số lần cha con liên lạc với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.
26 năm trôi qua, mối quan hệ giữa hai cha con đã trở nên bế tắc. Long Tuấn cũng rất có lỗi với con trai và cũng rất có lỗi với vợ.
Long Tuấn quen đi sớm về khuya, trách nhiệm chăm sóc gia đình đương nhiên đổ lên đầu vợ. Vợ anh làm việc tại một trường tiểu học địa phương. Hàng ngày sau giờ hành chính, chị phải dọn dẹp nhà cửa, làm việc nhà và quản lý đồng ruộng.
Có lần vợ ông suýt chết vì sức khỏe kém khi ông đang đi kiểm tra đàn gia súc. May mắn thay, người hàng xóm đã phát hiện ra, nếu không hậu quả có thể khiến anh phải hối hận suốt đời.
Tuy nhiên, “Con bò là một nửa tài sản của con người. Làm sao có thể không đi khám? Phải đi ngày đêm”, Long Tuấn nói.
Mùa hè năm nay, con trai Tiêu Long trở về quê vì làm ăn thất bại ở Cáp Nhĩ Tân. Long Tuấn vẫn mong được lại được cùng con trai chung sống dưới một mái nhà.
Tiểu Long cũng một lần nữa bước vào thế giới của Long Tuấn. Trước đây anh chưa bao giờ theo bố đi khám bác sĩ. Lần này anh có thể đích thân quan sát cuộc đời của cha mình một cách chân thành và chân thành. Những vất vả dậy sớm, thức khuya, tình yêu thương của dân làng và những bàn tay “hồi sinh” những con vật từ cõi chết, tất cả đều trở nên đáng yêu trong mắt Tiểu Long.
Tiêu Long từng hỏi Long Tuân: “Ba có chuyên môn như vậy, sao không vào thành mở cửa hàng, chữa trị cho thú cưng, kiếm nhiều tiền hơn?”
Thực ra Long Tuấn không nghĩ tới, nhưng anh đã quen với cuộc sống ở thị trấn, huyện này, anh biết tên từng hộ gia đình, quen thuộc với từng ngọn cây, ngọn cỏ. Nhưng ở đâu có sự quen thuộc, ở đó có sự bình yên trong tâm hồn. Ô tô trong thành phố không hấp dẫn anh chút nào.
Đêm đến, Tiểu Long thức suốt đêm chơi game, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại của bố, lại phải đi khám cấp cứu. Tiểu Long ngồi ở ghế phụ, cốp xe chất đầy thuốc chữa bệnh, xe nổ máy, các chai va vào nhau phát ra tiếng leng keng.
Nguồn: The Paper
Nhớ để nguồn bài viết này:
Chuyện nghề bác sĩ thú y ở nông thôn: Cả ngày “lặn ngụp” trong chuồng gia súc, hy sinh giấc ngủ để cứu lấy gia tài của dân làng
của website https://cafef.vn/chuyen-nghe-bac-si-thu-y-o-nong-thon-ca-ngay-lan-ngup-trong-chuong-gia-suc-hy-sinh-giac-ngu-de-cuu-lay-gia-tai-cua-dan-lang-188230903205415976.chn
Chuyên mục: Kiến thức chung
Trả lời