Những vần thơ “mượn” sóng để nói về tình yêu:
Ta đã từng thấy hình ảnh con sóng trong ca dao xưa:
“Tình anh như sóng dâng
Tình em như mảnh lụa đào thơm”
Đến những câu thơ tài hoa nhất của Nguyễn Du:
“Sóng tình dường như đã chênh vênh
Ngắm nhìn trong sự âu yếm có một chiều nhàn nhã”
Và rồi những làn sóng mê đắm, say sưa tràn ngập thơ Xuân Diệu:
“Tôi muốn tạo sóng
Hôn mãi cát vàng
Hôn thật nhẹ, thật nhẹ
Hôn nhẹ mãi mãi”
Một nhà thơ nước ngoài khác cũng viết về sóng:
“Tôi vô tình hỏi bạn
Vì sao mặt hồ gợn sóng?
Anh cười bẽn lẽn
Vì gió cứ hôn bờ
tôi thất vọng
nó không phải như vậy
Tại sao chúng ta vẫn như thế này?
Nhưng tôi không thể nhìn thấy sóng
Anh nhẹ nhàng xoa đầu
Hôn môi em say đắm
Chào! Bạn có thấy không?
Sóng cuộn trong lòng”
Nhắc đến trạng thái mâu thuẫn, đối cực, thất thường của người con gái khi yêu trong hai câu thơ “Dạo mà dịu dàng/ Ồn ào mà lặng lẽ”, ta có thể liên tưởng đến những câu thơ sau:
“Tôi đã nói với bạn: đi
Tại sao bạn không đứng lên
Tôi đã nói với bạn rằng đừng chờ đợi
Tại sao bạn vội vàng trở lại?
Lời nói bay trong gió
Đôi mắt đầy nước mắt
Tại sao mày ngu thế!
Đừng nhìn vào mắt tôi”
(“Tôi bảo bạn đi mà” – Kaputikian)
Khi phân tích sự chủ động, mạnh dạn, táo bạo của người con gái khi yêu: “Không biết khi nào mình mới yêu nhau”, ta có thể liên tưởng đến hình ảnh một cô gái táo bạo “sang nhà hàng xóm” tỏ tình. :
“Người con gái như đóa hoa lặng lẽ
Nhờ hương nói thay lời yêu”
(“Mùi Bí Mật” – Phan Thị Thanh Nhàn)
Nói đến sự bí ẩn và kỳ diệu của tình yêu, chúng ta có thể trích dẫn câu nói của Pascal: “Trái tim có những quy luật riêng mà lý trí không thể hiểu nổi”.
Khi phân tích nỗi nhớ trong tình yêu ở khổ thơ 5, ta có thể liên hệ và mở rộng sang các câu thơ sau:
“Còn có một ngày vì sao quên mọc
Không có đêm nào mà anh không nhớ em.”
(“Đêm Đầy Sao” – Nguyễn Bính)
Hay có những nỗi nhớ khó cắt nghĩa trong thơ tình của Pushkin:
“Lạ quá! Không biết tại sao
Em lạnh lùng trước mặt anh như vậy sao?
Nhưng anh đi rồi, một mình em với bóng lẻ bóng
Tôi chỉ thấy mình khẽ nói: Làm sao mà nhớ được!
Hay nỗi nhớ nhung, khao khát của trái tim đang yêu:
“Ước gì tôi có thể biến thành một con chim
Hãy bay cùng tôi, hãy hát cho tôi vơi đi nỗi buồn!”
(“Mưa rơi” – Tố Hữu)
Nói về sự chủ động đi tìm tình yêu và chủ động bày tỏ tình cảm chân thành trong câu thơ: “Lòng anh nhớ em/ Dù trong mơ anh còn thức”. Chúng ta có thể liên tưởng đến những câu thơ sau:
“Tối nằm ngửa không ngủ được”
Có vẻ như nó sẽ gặp bạn vào buổi sáng.”
(Dân gian)
Hay ta cũng bắt gặp hình ảnh người con gái năng động, táo bạo trong tình yêu trong thơ của Heinrich Heine:
“Bạn yêu tôi tôi biết
tôi phát hiện ra một thời gian dài trước đây
Nhưng khi tôi thú nhận
Tôi phát hoảng hết cả người.”
Nhắc đến khoảng không gian giữa hai cực Bắc – Nam trong câu: “Dù ra Bắc/Dù về Nam”, ta có thể tham khảo:
“Chỉ thoáng thấy tiếng còi tàu
Trái tim là nam và bắc”
(“Chiều em ra ga” – Xuân Quỳnh)
Khi phân tích bản lĩnh kiên cường của cô gái ở câu 6 khiến ta liên tưởng đến câu ca dao:
“Yêu nhau dù leo núi
Cũng có người lội sông, cũng có người đi qua”
Lòng trung thành thủy chung của cô gái trong khổ thơ 6 ta cũng đã thấy vẻ đẹp ấy trong bài thơ “Bánh trôi nước” của Hồ Xuân Hương:
“Thân em vừa trắng vừa tròn
Bảy nổi chìm theo nước
Rắn cắn nát cả tay người nặn
Nhưng tôi vẫn giữ tấm lòng của mình”.
Khi phân tích những dự cảm lo lắng trong lòng người phụ nữ đang yêu ở khổ thơ 8, ta có thể liên hệ:
“Chiếc sào có cánh chuồn chuồn ngủ
Cánh chuồn chuồn mỏng manh như tình yêu”
(“Chuồn chuồn báo bão” – Xuân Quỳnh)
Hay nhà thơ Vân Long từng viết về Xuân Quỳnh:
“Không có tuổi thơ, Quỳnh viết cho thiếu nhi
Khao khát hạnh phúc, tìm kiếm hạnh phúc
Tìm được chưa Quỳnh có lo mất không?
Cái chết này có tất cả những lo lắng.”
Nói về thái độ hy sinh, hiến dâng trọn vẹn cho tình yêu, sống hết mình với tình yêu, ta có thể thấy điều này trong bài thơ “Hát cho mình nghe” của chính nhà thơ:
“Tôi trở về với trái tim chân thật của mình
Nó là máu thịt của đời thường, ai lại không có?
Vẫn ngừng đập khi sự sống không còn nữa
Những người biết cách yêu bạn ngay cả khi bạn đã chết”
cỏ khô
“Nếu cuộc sống của bạn chỉ là một viên ngọc quý,
Tôi sẽ đập nó thành trăm mảnh
và xâu chuỗi nó thành một chuỗi
quàng nó quanh cổ tôi.
Nếu cuộc đời tôi chỉ là một bông hoa
tròn, mềm và nhỏ,
Anh sẽ lấy nó ra và cài lên tóc em.”
(“Bài thơ số 28” – R.Tagore)
Ngoài ra, khi phân tích bài thơ “Sóng”, ta có thể liên hệ và mở rộng sang đoạn thơ sau:
“Đó là mặt trời của trái tim tôi
Rừng rực lửa hồng
Trái tim đang lặn
Một biển tình bao la
(Heinrich Heine)
Tư liệu liên hệ, mở rộng “Sóng” – Xuân Quỳnh
Hình Ảnh về: Tư liệu liên hệ, mở rộng “Sóng” – Xuân Quỳnh
Video về: Tư liệu liên hệ, mở rộng “Sóng” – Xuân Quỳnh
Wiki về Tư liệu liên hệ, mở rộng “Sóng” – Xuân Quỳnh
Nguồn: Trường THPT Trần Hưng Đạo
Chuyên mục: Ngữ văn