Năm nay kỷ niệm 50 năm Thắng lợi “Hà Nội – Điện Biên Phủ trên ko”, trận đánh quyết định dẫn tới thắng lợi của cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước. Trận Điện Biên Phủ kết thúc thắng lợi cuộc kháng chiến chống Pháp kéo dài 68 năm. Nhìn lại những sự kiện đó để thấy rõ hơn những thử thách gay cấn nhưng mà dân tộc ta phải đương đầu, để thấy được sự lớn lao và những trị giá đáng tự hào của dân tộc.
Thi sĩ Nguyễn Sĩ Đại
Những người nào nghiên cứu và tìm hiểu lịch sử một cách nghiêm túc, hẳn đều biết rằng, sau năm 1945, trước thủ đoạn tái chiếm của thực dân Pháp và sự tiếp tay can thiệp của Mỹ, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã ra tay hết sức mình. mình để tránh chiến tranh. Tránh cho dân, cho nước khỏi hy sinh, diệt vong. Chúng ta đã nhượng bộ từng bước, thậm chí chấp nhận Việt Nam là thành viên của Liên hợp Pháp. Nhưng diều hâu chỉ muốn ăn thịt. Nếu chúng ta muốn sống, chúng ta phải đứng lên. Vì quyền độc lập gắn liền với quyền sống, quyền làm người, quyền mưu cầu hạnh phúc. Đối với dân tộc Việt Nam, từ nghìn đời nay, chân lý “Ko có gì quý hơn độc lập, tự do” và lẽ sống là “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”. Cho nên non sông gấm vóc, nòi giống Lạc Hồng trường tồn mãi mãi.
Cuộc cách mệnh nào cũng có sai trái, có hiện tượng cực đoan, cực tả. Cải cách ruộng đất là một ví dụ thấm thía. Nhưng thực chất cách mệnh là nhân văn, hoà hợp; mọi từng lớp, mọi giới tính chứ ko riêng gì giai cấp vô sản. Điều đó được trình bày rõ trong Văn kiện Hội nghị Trung ương lần thứ VIII, tháng 5-1941, thành lập Việt Minh, mặt trận thống nhất của toàn dân sẵn sàng Tổng khởi nghĩa: “Trong lúc đó, quyền lợi của bộ phận và giai cấp, phải đặt trước sự sống chết, tồn vong của dân tộc, của quốc gia, dân tộc… Trong lúc này, nếu ko khắc phục được vấn đề dân tộc, ko giành được độc lập, tự do của dân tộc thì ko chỉ toàn thể quốc gia, dân tộc chịu mãi, nhưng mà quyền lợi của Định mệnh và giai cấp thì nghìn năm cũng ko đòi lại được.Vì tính nhân nghĩa, kết đoàn của cách mệnh, từ vua Bảo Đại tới các quan đại thần như Bùi Bằng Đoàn, Phan Kế Toại, v.v., cũng như các trí thức lớn du học và thành danh ở Pháp, là con em các đại địa chủ, phong kiến được mời tham gia chính quyền và các ngành, các ngành trong bộ máy cách mệnh.
Lịch sử là tương tự. Lịch sử ko có trong thần thoại.
Tôi đã chứng kiến những người đồng bào yêu nước ngã xuống. Tôi đã từng nghe chuyện những người yêu nước, gánh gạo tiếp tế cho Điện Biên Phủ, đi hàng trăm cây số, tự nuôi sống mình nhưng mà ko mất một hạt gạo. Họ là những người yên lặng, ko có dịp để cãi lại và kiên cố sẽ ko tranh cãi với những người đòi xét lại lịch sử.
Lịch sử chỉ có một sự thực: Với dã tâm xoá sổ hậu phương miền Bắc, chặn nguồn tiếp tế cho chiến trường miền Nam; Đập tan ý chí và quyết tâm đánh Mỹ của nhân dân Việt Nam bình trận chiến tranh tổng lực của ko quân và hải quân, đế quốc Mỹ đã tạo ra sự kiện “Vịnh Bắc Bộ” để lấy cớ thực hiện chiến tranh phá hoại. từ ngày 5 tháng 8 năm 1964. Đỉnh điểm của trận chiến tranh này là Chiến dịch Linebacker II thực hiện cuộc tập kích chiến lược bằng B52 vào Hà Nội trong 12 ngày đêm vào cuối tháng 12 năm 1972. Chiến dịch này cũng có nguyên nhân trực tiếp từ Hội nghị Paris. ri, nhằm “đưa Hà Nội về thời kỳ đồ đá”, buộc Việt Nam phải ký Hiệp nghị với những điều khoản hết sức vô lý.
“Biết địch, biết ta” ko chỉ là binh pháp nhưng mà Tôn Tử dạy. Hàng nghìn năm đánh giặc đã cho dân tộc ta những bài học xương máu, những kinh nghiệm quý báu và một nghệ thuật quân sự đỉnh cao. Ngay từ đầu năm 1968, Bác Hồ đã nhận định: “Trước sau gì đế quốc Mỹ cũng sẽ cho tàu bay B52 ném bom Hà Nội rồi sẽ thua… Mỹ thì nhất mực thua, nhưng thua trên bầu trời Hà Nội rồi mới chịu thua. “. Trước đó, quân ta dưới sự chỉ huy của Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp đã sẵn sàng vũ khí, các điều kiện để đánh B52, cử một số đơn vị ra Khu Bốn và các chiến trường đánh B52 để rút kinh nghiệm. Từ tháng 5-1972, Bộ Tổng tư lệnh, Cục Tác chiến và Quân chủng Phòng ko – Ko quân đã đặt vấn đề: “Vận tốc bắn rơi B-52 làm Nhà Trắng rung rinh, nước Mỹ sẽ rung rinh tới mức độ nào? .chịu ko nổi, đành thua?”. Và những phương án được đưa ra, sau này được thực tiễn trận chiến chứng minh là khá xác thực.
Lúc đó, B52 được Mỹ khoe là “siêu pháo đài bay bất khả xâm phạm”, là “bùng nổ” dọa nạt cả toàn cầu. Trong 12 ngày đêm tháng 12 năm 1972, Mỹ đã huy động 197 tàu bay trong tổng số 400 chiếc B52 của Mỹ hiện có. Quân dân ta đã bắn rơi 81 tàu bay, trong đó có 34 chiếc B52. Đó là những ngày hào hùng của “pháo đài thất thủ, mặt hồ đỏ”, nhưng cũng là những ngày đau thương. Ngày 26 tháng Chạp, phố Khâm Thiên bị sập, 287 người thiệt mạng trong đêm. Bệnh viện Bạch Mai bị san phẳng, 30 thầy thuốc, y tá và 1 bệnh nhân tử vong. Chúng ko đẩy Việt Nam về thời kỳ đồ đá như tuyên bố, nhưng chúng đã gieo tang thương và sự tàn phá kinh khủng. Tôi nghe nhà báo Thép Mới kể, ngày 25-12, ông tới khách sạn Thống Nhất trên phố Tràng Tiền để gặp một số khách nước ngoài và các nhà báo. Đã là ngày thứ 7 Hà Nội và các thành thị lớn hứng chịu những trận mưa bom ko ngớt. Có một khách vừa sợ vừa lo cho chúng tôi thốt lên: “Bom B52 ném xuống thì Hà Nội sập chứ còn gì nữa! Hà Nội biết làm sao đây? Một nữ tự vệ của khách sạn trả lời: “Nhà thì có”. sụp đổ, nhưng có một thứ ko thể sụp đổ, đó là con người, con người có thể chết, nhưng phẩm giá ko chết”!
Nhà báo vui tươi khôn xiết, ghi nhớ câu này và đặt tít cho bài xã thuyết Hà Nội, thủ đô của phẩm giá con người. Bài xã thuyết đăng trên báo Nhân Dân ngày 26-12-1972 đã đánh thức một sức mạnh ý thức to lớn trong những ngày đấy, góp phần làm nên thắng lợi “Hà Nội-Điện Biên Phủ trên ko”. Trên trang 2 báo Nhân Dân, số ra ngày 29-12-1972, mục “Viết tại chỗ về Hà Nội – Điện Biên Phủ” viết: “Sớm thôi, lúc tờ báo này tới tay độc giả, Hà Nội đã trải qua lần thứ mười. đêm của một trận đánh oai hùng sẽ đi vào lịch sử… Chúng ta đang sống trong những ngày có ý nghĩa lịch sử thâm thúy. một trận Điện Biên Phủ trên ko”. Mỗi chiếc B52 ta xoá sổ, có phải là một cứ điểm Điện Biên Phủ? Xin mượn ý kiến đó để đặt tên cho phần này là “Viết tại chỗ về Hà Nội – Điện Biên Phủ”.
Tôi tin chắc rằng xúc cảm về thắng lợi B52 vào Hà Nội, mang tầm vóc và ý nghĩa của thắng lợi Điện Biên năm 1954, đã hiện lên trong nhiều trái tim người Việt Nam, nhất là những người có kinh nghiệm đấu tranh. Nhạc sĩ Phạm Tuyên: Đêm 26-12-1972, Hà Nội, Hải Phòng, Thái Nguyên… thắng lớn. Trong ko khí phấn khởi, ngay sáng hôm sau 27-12, tại phòng giao ban Đài Tiếng nói Việt Nam, Tổng Giám đốc Trần Lâm thông báo: “Đêm qua quân nhân ta đã bắn rơi 8 chiếc B-52. Riêng Hà Nội phá hủy 5 chiếc. Đại tướng Võ Nguyên Giáp biểu dương thành tích của các đơn vị và ra lời kêu gọi: “Hãy bắn rơi thêm nhiều chiếc B52 nữa, giáng cho ko quân Mỹ một trận Điện Biên Phủ ngay trên bầu trời Hà Nội, Thủ đô thân yêu của chúng ta”. Lời kêu gọi của Đại tướng đã gọi nhạc sĩ bằng lời bài hát “Hà Nội – Điện Biên Phủ”, trong đó có những dòng: “B52 cháy ngút trời. Hào khí Thăng Long sáng ngời. Con rồng ta bay vút… Một trận Điện Biên nay sẽ chôn vùi mộng xâm lược, ôi Hà Nội!”…
Lịch sử là tương tự. Thông minh và chiến công lớn lao đều do nhân dân nhưng mà có. Người Việt Nam có những phẩm chất và trị giá đặc thù nhưng mà họ ko thể ko tự hào. Mac Namara sau này lúc xúc tiếp với Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã trông thấy rằng sự thua cuộc của Mỹ đối với Việt Nam là sự tổn thất về văn hóa. Tuy nhiên, tới nay vẫn có người yêu cầu xem xét lại cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước (?). Hậu thế, nhất là những người cầm bút, ko thể coi lịch sử là một thứ “ko nên có”. Trong bất kỳ trận chiến tranh nào, người dân là người chịu thiệt hại nặng nề nhất. Phải khẳng định rằng, người chịu nhiều hy sinh, gian nan nhất ko phải là kẻ thua cuộc trong các trận chiến tranh chính nghĩa. Tôi có thể nói điều này, bởi mẹ tôi vẫn còn đau đáu vết thương chiến tranh lúc biết bao người con, người cháu ra trận ko trở về, vì tôi là người cầm súng trong những ngày chiến tranh khốc liệt đấy. . Mẹ tôi đớn đau, nhưng mẹ ko bao giờ coi mình là kẻ thua cuộc, ko cầu xin người khác thương hại mình.
ngân sách
[toggle title=”xem thêm thông tin chi tiết về Hào hùng và đau thương. Và… – Tác giả: Nguyễn Sĩ Đại” state=”close”]
Hào hùng và đau thương. Và… – Tác giả: Nguyễn Sĩ Đại
Hình Ảnh về: Hào hùng và đau thương. Và… – Tác giả: Nguyễn Sĩ Đại
Video về: Hào hùng và đau thương. Và… – Tác giả: Nguyễn Sĩ Đại
Wiki về Hào hùng và đau thương. Và… – Tác giả: Nguyễn Sĩ Đại
Hào hùng và đau thương. Và… – Tác giả: Nguyễn Sĩ Đại -
Năm nay kỷ niệm 50 năm Thắng lợi “Hà Nội - Điện Biên Phủ trên ko”, trận đánh quyết định dẫn tới thắng lợi của cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước. Trận Điện Biên Phủ kết thúc thắng lợi cuộc kháng chiến chống Pháp kéo dài 68 năm. Nhìn lại những sự kiện đó để thấy rõ hơn những thử thách gay cấn nhưng mà dân tộc ta phải đương đầu, để thấy được sự lớn lao và những trị giá đáng tự hào của dân tộc.
Thi sĩ Nguyễn Sĩ Đại
Những người nào nghiên cứu và tìm hiểu lịch sử một cách nghiêm túc, hẳn đều biết rằng, sau năm 1945, trước thủ đoạn tái chiếm của thực dân Pháp và sự tiếp tay can thiệp của Mỹ, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã ra tay hết sức mình. mình để tránh chiến tranh. Tránh cho dân, cho nước khỏi hy sinh, diệt vong. Chúng ta đã nhượng bộ từng bước, thậm chí chấp nhận Việt Nam là thành viên của Liên hợp Pháp. Nhưng diều hâu chỉ muốn ăn thịt. Nếu chúng ta muốn sống, chúng ta phải đứng lên. Vì quyền độc lập gắn liền với quyền sống, quyền làm người, quyền mưu cầu hạnh phúc. Đối với dân tộc Việt Nam, từ nghìn đời nay, chân lý “Ko có gì quý hơn độc lập, tự do” và lẽ sống là “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”. Cho nên non sông gấm vóc, nòi giống Lạc Hồng trường tồn mãi mãi.
Cuộc cách mệnh nào cũng có sai trái, có hiện tượng cực đoan, cực tả. Cải cách ruộng đất là một ví dụ thấm thía. Nhưng thực chất cách mệnh là nhân văn, hoà hợp; mọi từng lớp, mọi giới tính chứ ko riêng gì giai cấp vô sản. Điều đó được trình bày rõ trong Văn kiện Hội nghị Trung ương lần thứ VIII, tháng 5-1941, thành lập Việt Minh, mặt trận thống nhất của toàn dân sẵn sàng Tổng khởi nghĩa: “Trong lúc đó, quyền lợi của bộ phận và giai cấp, phải đặt trước sự sống chết, tồn vong của dân tộc, của quốc gia, dân tộc... Trong lúc này, nếu ko khắc phục được vấn đề dân tộc, ko giành được độc lập, tự do của dân tộc thì ko chỉ toàn thể quốc gia, dân tộc chịu mãi, nhưng mà quyền lợi của Định mệnh và giai cấp thì nghìn năm cũng ko đòi lại được.Vì tính nhân nghĩa, kết đoàn của cách mệnh, từ vua Bảo Đại tới các quan đại thần như Bùi Bằng Đoàn, Phan Kế Toại, v.v., cũng như các trí thức lớn du học và thành danh ở Pháp, là con em các đại địa chủ, phong kiến được mời tham gia chính quyền và các ngành, các ngành trong bộ máy cách mệnh.
Lịch sử là tương tự. Lịch sử ko có trong thần thoại.
Tôi đã chứng kiến những người đồng bào yêu nước ngã xuống. Tôi đã từng nghe chuyện những người yêu nước, gánh gạo tiếp tế cho Điện Biên Phủ, đi hàng trăm cây số, tự nuôi sống mình nhưng mà ko mất một hạt gạo. Họ là những người yên lặng, ko có dịp để cãi lại và kiên cố sẽ ko tranh cãi với những người đòi xét lại lịch sử.
Lịch sử chỉ có một sự thực: Với dã tâm xoá sổ hậu phương miền Bắc, chặn nguồn tiếp tế cho chiến trường miền Nam; Đập tan ý chí và quyết tâm đánh Mỹ của nhân dân Việt Nam bình trận chiến tranh tổng lực của ko quân và hải quân, đế quốc Mỹ đã tạo ra sự kiện “Vịnh Bắc Bộ” để lấy cớ thực hiện chiến tranh phá hoại. từ ngày 5 tháng 8 năm 1964. Đỉnh điểm của trận chiến tranh này là Chiến dịch Linebacker II thực hiện cuộc tập kích chiến lược bằng B52 vào Hà Nội trong 12 ngày đêm vào cuối tháng 12 năm 1972. Chiến dịch này cũng có nguyên nhân trực tiếp từ Hội nghị Paris. ri, nhằm “đưa Hà Nội về thời kỳ đồ đá”, buộc Việt Nam phải ký Hiệp nghị với những điều khoản hết sức vô lý.
“Biết địch, biết ta” ko chỉ là binh pháp nhưng mà Tôn Tử dạy. Hàng nghìn năm đánh giặc đã cho dân tộc ta những bài học xương máu, những kinh nghiệm quý báu và một nghệ thuật quân sự đỉnh cao. Ngay từ đầu năm 1968, Bác Hồ đã nhận định: “Trước sau gì đế quốc Mỹ cũng sẽ cho tàu bay B52 ném bom Hà Nội rồi sẽ thua... Mỹ thì nhất mực thua, nhưng thua trên bầu trời Hà Nội rồi mới chịu thua. “. Trước đó, quân ta dưới sự chỉ huy của Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp đã sẵn sàng vũ khí, các điều kiện để đánh B52, cử một số đơn vị ra Khu Bốn và các chiến trường đánh B52 để rút kinh nghiệm. Từ tháng 5-1972, Bộ Tổng tư lệnh, Cục Tác chiến và Quân chủng Phòng ko - Ko quân đã đặt vấn đề: “Vận tốc bắn rơi B-52 làm Nhà Trắng rung rinh, nước Mỹ sẽ rung rinh tới mức độ nào? .chịu ko nổi, đành thua?”. Và những phương án được đưa ra, sau này được thực tiễn trận chiến chứng minh là khá xác thực.
Lúc đó, B52 được Mỹ khoe là "siêu pháo đài bay bất khả xâm phạm", là "bùng nổ" dọa nạt cả toàn cầu. Trong 12 ngày đêm tháng 12 năm 1972, Mỹ đã huy động 197 tàu bay trong tổng số 400 chiếc B52 của Mỹ hiện có. Quân dân ta đã bắn rơi 81 tàu bay, trong đó có 34 chiếc B52. Đó là những ngày hào hùng của “pháo đài thất thủ, mặt hồ đỏ”, nhưng cũng là những ngày đau thương. Ngày 26 tháng Chạp, phố Khâm Thiên bị sập, 287 người thiệt mạng trong đêm. Bệnh viện Bạch Mai bị san phẳng, 30 thầy thuốc, y tá và 1 bệnh nhân tử vong. Chúng ko đẩy Việt Nam về thời kỳ đồ đá như tuyên bố, nhưng chúng đã gieo tang thương và sự tàn phá kinh khủng. Tôi nghe nhà báo Thép Mới kể, ngày 25-12, ông tới khách sạn Thống Nhất trên phố Tràng Tiền để gặp một số khách nước ngoài và các nhà báo. Đã là ngày thứ 7 Hà Nội và các thành thị lớn hứng chịu những trận mưa bom ko ngớt. Có một khách vừa sợ vừa lo cho chúng tôi thốt lên: "Bom B52 ném xuống thì Hà Nội sập chứ còn gì nữa! Hà Nội biết làm sao đây? Một nữ tự vệ của khách sạn trả lời: "Nhà thì có". sụp đổ, nhưng có một thứ ko thể sụp đổ, đó là con người, con người có thể chết, nhưng phẩm giá ko chết”!
Nhà báo vui tươi khôn xiết, ghi nhớ câu này và đặt tít cho bài xã thuyết Hà Nội, thủ đô của phẩm giá con người. Bài xã thuyết đăng trên báo Nhân Dân ngày 26-12-1972 đã đánh thức một sức mạnh ý thức to lớn trong những ngày đấy, góp phần làm nên thắng lợi “Hà Nội-Điện Biên Phủ trên ko”. Trên trang 2 báo Nhân Dân, số ra ngày 29-12-1972, mục “Viết tại chỗ về Hà Nội - Điện Biên Phủ” viết: “Sớm thôi, lúc tờ báo này tới tay độc giả, Hà Nội đã trải qua lần thứ mười. đêm của một trận đánh oai hùng sẽ đi vào lịch sử… Chúng ta đang sống trong những ngày có ý nghĩa lịch sử thâm thúy. một trận Điện Biên Phủ trên ko". Mỗi chiếc B52 ta xoá sổ, có phải là một cứ điểm Điện Biên Phủ? Xin mượn ý kiến đó để đặt tên cho phần này là "Viết tại chỗ về Hà Nội - Điện Biên Phủ".
Tôi tin chắc rằng xúc cảm về thắng lợi B52 vào Hà Nội, mang tầm vóc và ý nghĩa của thắng lợi Điện Biên năm 1954, đã hiện lên trong nhiều trái tim người Việt Nam, nhất là những người có kinh nghiệm đấu tranh. Nhạc sĩ Phạm Tuyên: Đêm 26-12-1972, Hà Nội, Hải Phòng, Thái Nguyên… thắng lớn. Trong ko khí phấn khởi, ngay sáng hôm sau 27-12, tại phòng giao ban Đài Tiếng nói Việt Nam, Tổng Giám đốc Trần Lâm thông báo: “Đêm qua quân nhân ta đã bắn rơi 8 chiếc B-52. Riêng Hà Nội phá hủy 5 chiếc. Đại tướng Võ Nguyên Giáp biểu dương thành tích của các đơn vị và ra lời kêu gọi: “Hãy bắn rơi thêm nhiều chiếc B52 nữa, giáng cho ko quân Mỹ một trận Điện Biên Phủ ngay trên bầu trời Hà Nội, Thủ đô thân yêu của chúng ta”. Lời kêu gọi của Đại tướng đã gọi nhạc sĩ bằng lời bài hát “Hà Nội - Điện Biên Phủ”, trong đó có những dòng: “B52 cháy ngút trời. Hào khí Thăng Long sáng ngời. Con rồng ta bay vút… Một trận Điện Biên nay sẽ chôn vùi mộng xâm lược, ôi Hà Nội!”…
Lịch sử là tương tự. Thông minh và chiến công lớn lao đều do nhân dân nhưng mà có. Người Việt Nam có những phẩm chất và trị giá đặc thù nhưng mà họ ko thể ko tự hào. Mac Namara sau này lúc xúc tiếp với Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã trông thấy rằng sự thua cuộc của Mỹ đối với Việt Nam là sự tổn thất về văn hóa. Tuy nhiên, tới nay vẫn có người yêu cầu xem xét lại cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước (?). Hậu thế, nhất là những người cầm bút, ko thể coi lịch sử là một thứ “ko nên có”. Trong bất kỳ trận chiến tranh nào, người dân là người chịu thiệt hại nặng nề nhất. Phải khẳng định rằng, người chịu nhiều hy sinh, gian nan nhất ko phải là kẻ thua cuộc trong các trận chiến tranh chính nghĩa. Tôi có thể nói điều này, bởi mẹ tôi vẫn còn đau đáu vết thương chiến tranh lúc biết bao người con, người cháu ra trận ko trở về, vì tôi là người cầm súng trong những ngày chiến tranh khốc liệt đấy. . Mẹ tôi đớn đau, nhưng mẹ ko bao giờ coi mình là kẻ thua cuộc, ko cầu xin người khác thương hại mình.
ngân sách
[rule_{ruleNumber}]
[box type=”note” align=”” class=”” text-align: justify;”>Năm nay kỷ niệm 50 năm Chiến thắng “Hà Nội – Điện Biên Phủ trên không”, trận đánh quyết định dẫn đến thắng lợi của cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước. Trận Điện Biên Phủ kết thúc thắng lợi cuộc kháng chiến chống Pháp kéo dài 68 năm. Nhìn lại những sự kiện đó để thấy rõ hơn những thử thách cam go mà dân tộc ta phải đương đầu, để thấy được sự vĩ đại và những giá trị đáng tự hào của dân tộc.
Nhà thơ Nguyễn Sĩ Đại
Những ai nghiên cứu và tìm hiểu lịch sử một cách nghiêm túc, hẳn đều biết rằng, sau năm 1945, trước âm mưu tái chiếm của thực dân Pháp và sự tiếp tay can thiệp của Mỹ, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã ra tay hết sức mình. mình để tránh chiến tranh. Tránh cho dân, cho nước khỏi hy sinh, diệt vong. Chúng ta đã nhượng bộ từng bước, thậm chí chấp nhận Việt Nam là thành viên của Liên hiệp Pháp. Nhưng diều hâu chỉ muốn ăn thịt. Nếu chúng ta muốn sống, chúng ta phải đứng lên. Vì quyền độc lập gắn liền với quyền sống, quyền làm người, quyền mưu cầu hạnh phúc. Đối với dân tộc Việt Nam, từ ngàn đời nay, chân lý “Không có gì quý hơn độc lập, tự do” và lẽ sống là “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”. Cho nên non sông gấm vóc, nòi giống Lạc Hồng trường tồn mãi mãi.
Cuộc cách mạng nào cũng có sai lầm, có hiện tượng cực đoan, cực tả. Cải cách ruộng đất là một ví dụ thấm thía. Nhưng bản chất cách mạng là nhân văn, hoà hợp; mọi tầng lớp, mọi giới tính chứ không riêng gì giai cấp vô sản. Điều đó được thể hiện rõ trong Văn kiện Hội nghị Trung ương lần thứ VIII, tháng 5-1941, thành lập Việt Minh, mặt trận thống nhất của toàn dân chuẩn bị Tổng khởi nghĩa: “Trong lúc đó, quyền lợi của bộ phận và giai cấp, phải đặt trước sự sống chết, tồn vong của dân tộc, của quốc gia, dân tộc… Trong lúc này, nếu không giải quyết được vấn đề dân tộc, không giành được độc lập, tự do của dân tộc thì không chỉ toàn thể quốc gia, dân tộc chịu mãi, mà quyền lợi của Định mệnh và giai cấp thì ngàn năm cũng không đòi lại được.Vì tính nhân nghĩa, đoàn kết của cách mạng, từ vua Bảo Đại đến các quan đại thần như Bùi Bằng Đoàn, Phan Kế Toại, v.v., cũng như các trí thức lớn du học và thành danh ở Pháp, là con em các đại địa chủ, phong kiến được mời tham gia chính quyền và các cấp, các ngành trong bộ máy cách mạng.
Lịch sử là như vậy. Lịch sử không có trong thần thoại.
Tôi đã chứng kiến những người đồng bào yêu nước ngã xuống. Tôi đã từng nghe chuyện những người yêu nước, gánh gạo tiếp tế cho Điện Biên Phủ, đi hàng trăm cây số, tự nuôi sống mình mà không mất một hạt gạo. Họ là những người im lặng, không có cơ hội để cãi lại và chắc chắn sẽ không tranh cãi với những người đòi xét lại lịch sử.
Lịch sử chỉ có một sự thật: Với dã tâm tiêu diệt hậu phương miền Bắc, chặn nguồn tiếp tế cho chiến trường miền Nam; Đập tan ý chí và quyết tâm đánh Mỹ của nhân dân Việt Nam bằng cuộc chiến tranh tổng lực của không quân và hải quân, đế quốc Mỹ đã tạo ra sự kiện “Vịnh Bắc Bộ” để lấy cớ tiến hành chiến tranh phá hoại. từ ngày 5 tháng 8 năm 1964. Đỉnh điểm của cuộc chiến tranh này là Chiến dịch Linebacker II thực hiện cuộc tập kích chiến lược bằng B52 vào Hà Nội trong 12 ngày đêm vào cuối tháng 12 năm 1972. Chiến dịch này cũng có nguyên nhân trực tiếp từ Hội nghị Paris. ri, nhằm “đưa Hà Nội về thời kỳ đồ đá”, buộc Việt Nam phải ký Hiệp định với những điều khoản hết sức vô lý.
“Biết địch, biết ta” không chỉ là binh pháp mà Tôn Tử dạy. Hàng nghìn năm đánh giặc đã cho dân tộc ta những bài học xương máu, những kinh nghiệm quý báu và một nghệ thuật quân sự đỉnh cao. Ngay từ đầu năm 1968, Bác Hồ đã nhận định: “Sớm muộn gì đế quốc Mỹ cũng sẽ cho máy bay B52 ném bom Hà Nội rồi sẽ thua… Mỹ thì nhất định thua, nhưng thua trên bầu trời Hà Nội rồi mới chịu thua. “. Trước đó, quân ta dưới sự chỉ huy của Tổng tư lệnh Võ Nguyên Giáp đã chuẩn bị vũ khí, các điều kiện để đánh B52, cử một số đơn vị ra Khu Bốn và các chiến trường đánh B52 để rút kinh nghiệm. Từ tháng 5-1972, Bộ Tổng tư lệnh, Cục Tác chiến và Quân chủng Phòng không – Không quân đã đặt vấn đề: “Tốc độ bắn rơi B-52 làm Nhà Trắng rung chuyển, nước Mỹ sẽ rung chuyển đến mức độ nào? .chịu không nổi, đành thua?”. Và những phương án được đưa ra, sau này được thực tế cuộc chiến chứng minh là khá chính xác.
Khi đó, B52 được Mỹ khoe là “siêu pháo đài bay bất khả xâm phạm”, là “bùng nổ” đe dọa cả thế giới. Trong 12 ngày đêm tháng 12 năm 1972, Mỹ đã huy động 197 máy bay trong tổng số 400 chiếc B52 của Mỹ hiện có. Quân dân ta đã bắn rơi 81 máy bay, trong đó có 34 chiếc B52. Đó là những ngày hào hùng của “pháo đài thất thủ, mặt hồ đỏ”, nhưng cũng là những ngày đau thương. Ngày 26 tháng Chạp, phố Khâm Thiên bị sập, 287 người thiệt mạng trong đêm. Bệnh viện Bạch Mai bị san phẳng, 30 bác sĩ, y tá và 1 bệnh nhân tử vong. Chúng không đẩy Việt Nam về thời kỳ đồ đá như tuyên bố, nhưng chúng đã gieo tang tóc và sự tàn phá khủng khiếp. Tôi nghe nhà báo Thép Mới kể, ngày 25-12, ông đến khách sạn Thống Nhất trên phố Tràng Tiền để gặp một số khách nước ngoài và các nhà báo. Đã là ngày thứ 7 Hà Nội và các thành phố lớn hứng chịu những trận mưa bom không ngớt. Có một khách vừa sợ vừa lo cho chúng tôi thốt lên: “Bom B52 ném xuống thì Hà Nội sập chứ còn gì nữa! Hà Nội biết làm sao đây? Một nữ tự vệ của khách sạn trả lời: “Nhà thì có”. sụp đổ, nhưng có một thứ không thể sụp đổ, đó là con người, con người có thể chết, nhưng nhân phẩm không chết”!
Nhà báo vui mừng khôn xiết, ghi nhớ câu này và đặt tít cho bài xã luận Hà Nội, thủ đô của phẩm giá con người. Bài xã luận đăng trên báo Nhân Dân ngày 26-12-1972 đã đánh thức một sức mạnh tinh thần to lớn trong những ngày ấy, góp phần làm nên chiến thắng “Hà Nội-Điện Biên Phủ trên không”. Trên trang 2 báo Nhân Dân, số ra ngày 29-12-1972, mục “Viết tại chỗ về Hà Nội – Điện Biên Phủ” viết: “Sớm thôi, khi tờ báo này đến tay bạn đọc, Hà Nội đã trải qua lần thứ mười. đêm của một trận đánh oai hùng sẽ đi vào lịch sử… Chúng ta đang sống trong những ngày có ý nghĩa lịch sử sâu sắc. một trận Điện Biên Phủ trên không”. Mỗi chiếc B52 ta tiêu diệt, có phải là một cứ điểm Điện Biên Phủ? Xin mượn ý kiến đó để đặt tên cho phần này là “Viết tại chỗ về Hà Nội – Điện Biên Phủ”.
Tôi tin chắc rằng cảm xúc về chiến thắng B52 vào Hà Nội, mang tầm vóc và ý nghĩa của chiến thắng Điện Biên năm 1954, đã hiện lên trong nhiều trái tim người Việt Nam, nhất là những người có kinh nghiệm chiến đấu. Nhạc sĩ Phạm Tuyên: Đêm 26-12-1972, Hà Nội, Hải Phòng, Thái Nguyên… thắng lớn. Trong không khí phấn khởi, ngay sáng hôm sau 27-12, tại phòng giao ban Đài Tiếng nói Việt Nam, Tổng Giám đốc Trần Lâm thông báo: “Đêm qua bộ đội ta đã bắn rơi 8 chiếc B-52. Riêng Hà Nội phá hủy 5 chiếc. Đại tướng Võ Nguyên Giáp biểu dương thành tích của các đơn vị và ra lời kêu gọi: “Hãy bắn rơi thêm nhiều chiếc B52 nữa, giáng cho không quân Mỹ một trận Điện Biên Phủ ngay trên bầu trời Hà Nội, Thủ đô thân yêu của chúng ta”. Lời kêu gọi của Đại tướng đã gọi nhạc sĩ bằng lời bài hát “Hà Nội – Điện Biên Phủ”, trong đó có những dòng: “B52 cháy ngút trời. Hào khí Thăng Long sáng ngời. Con rồng ta bay vút… Một trận Điện Biên nay sẽ chôn vùi mộng xâm lăng, ôi Hà Nội!”…
Lịch sử là như vậy. Sáng tạo và chiến công vĩ đại đều do nhân dân mà có. Người Việt Nam có những phẩm chất và giá trị đặc biệt mà họ không thể không tự hào. Mac Namara sau này khi tiếp xúc với Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã nhận ra rằng sự thua cuộc của Mỹ đối với Việt Nam là sự tổn thất về văn hóa. Tuy nhiên, đến nay vẫn có người yêu cầu xem xét lại cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước (?). Hậu thế, nhất là những người cầm bút, không thể coi lịch sử là một thứ “không nên có”. Trong bất kỳ cuộc chiến tranh nào, người dân là người chịu thiệt hại nặng nề nhất. Phải khẳng định rằng, người chịu nhiều hy sinh, gian khổ nhất không phải là kẻ bại trận trong các cuộc chiến tranh chính nghĩa. Tôi có thể nói điều này, bởi mẹ tôi vẫn còn đau đáu vết thương chiến tranh khi biết bao người con, người cháu ra trận không trở về, vì tôi là người cầm súng trong những ngày chiến tranh ác liệt ấy. . Mẹ tôi đau đớn, nhưng mẹ không bao giờ coi mình là kẻ bại trận, không cầu xin người khác thương hại mình.
ngân sách
[/box]
#Hào #hùng #và #đau #thương #Và #Tác #giả #Nguyên #Đai
[/toggle]
Bạn thấy bài viết Hào hùng và đau thương. Và… – Tác giả: Nguyễn Sĩ Đại có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Hào hùng và đau thương. Và… – Tác giả: Nguyễn Sĩ Đại bên dưới để thpttranhungdao.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Địa lý
#Hào #hùng #và #đau #thương #Và #Tác #giả #Nguyên #Đai
Trả lời