Khi đi qua một nỗi buồn, bao giờ ta cũng lại được bình yên. Sự bình yên như thiên nhiên sau cơn bão.
Cảm ơn nỗi buồn, nỗi buồn làm cho ta biết kiêu
hãnh, biết gia vị của cuộc đời. Nỗi buồn cũng như niềm vui, bất chợt đến, bất
chợt đi, nếu không có nỗi buồn thì niềm vui không thể là yếu tố cân bằng cuộc
sống. Cảm ơn nỗi buồn, nỗi buồn dạy cho ta biết yêu mình hơn, nỗi buồn
giúp ta mài sắc giác quan để cảm nhận thế giới theo cách riêng của mình, để tự
lắng nghe tâm hồn mình khe khẽ rung lên…

Cảm ơn nỗi buồn, nỗi buồn mang đến cho ta
sự hằn học, bất cần, chán chường…và ta biết đấy là căn nguyên của sự lầm lạc,
khổ đau…
Khi đi qua một nỗi buồn, bao giờ ta cũng
đứng cao hơn, ta sẽ thấy mình, thấy tương lai…
Cảm
ơn nỗi buồn, cảm ơn những tiếng thở dài thâu đêm mệt mỏi, những quầng thâm nơi
khóe mắt, những cái trở mình khó ngủ…nó đã làm cho ta biết quí trọng thời gian,
sức khỏe và chạy đua với sự tàn phai của tạo hóa…
Cảm
ơn nỗi buồn, nỗi buồn đã thăng hoa những khoảnh khắc riêng tư, những đợi chờ có
nghĩa…
Khi
đi qua một nỗi buồn…ta như mạnh mẽ hơn bởi ta đã đổi được tâm cảnh của mình, ta
hiểu về niềm tin - một tài sản vô giá mà không một sức lực nào có thể kháng cự
được.
Khi
bạn có nỗi buồn, bạn hãy mang nó đặt lên chiếc lá…thả xuống dòng sông…dù bạn
muốn giữ lấy cũng không thể nào giữ được.
Cuộc
đời là một dòng chảy bất tận. Hôm nay khác ngày hôm qua và ngay mai không còn
là hôm nay nữa…